Chương 11: Thể thao điện tử không cần thị lực

Hai bên đánh nhau nảy lửa, ngay cả bọn bắt cóc con tin cũng không bỏ qua.

Cố Thanh Nghiêu thoáng nhìn thời gian, không nghĩ đã chơi nhàm chán như vậy nửa tiếng.

Đúng lúc anh đang chuẩn bị thao tác nhân vật chém gϊếŧ bọn bắt cóc để nhận điểm thì một tia máu như có như không từ cửa sổ tiến vào.

Ngón tay của Cố Thanh Nghiêu lơ lửng trên bàn phím, anh quay đầu về phía cửa sổ, tay nắm chuột buông ra, vô thức xoa bụng.

Một lát sau, anh quay đầu nhìn màn hình, qua màn hình tối, anh lờ mờ nhìn thấy bóng người lạnh lùng đang nhìn anh.

Hồi lâu sau, anh khẽ cười với bóng người trong màn hình.

Đám fanti trong phòng livestream nhìn người tiên phong của Cố Thanh Nghiêu trốn trong nhà kho xe đạp, nửa ngày không nhúc nhích.

[Tôi lag hay Khanh Yêu lag.]

[Cậu lag.]

[Cậu lag.]

Bên tai nghe truyền đến giọng nói của số 1: “Số 3, bọn bắt cóc đang tới chỗ cậu.”

Cố Thanh Nghiêu duỗi người, bóng người trên màn hình cũng duỗi người theo anh, anh một lần nữa cầm chuột, khuôn mặt mang theo ý cười: “Được.”

Một tiếng gió rất nhỏ từ cửa sổ tiến vào, một vật nhỏ màu đen, mắt xanh, móng vuốt nhọn hoắt treo ngược trên giá bút.

Cố Thanh Nghiêu hơi nghiêng đầu, vật nhỏ cũng nghiêng đầu theo.

“Tiểu Bức, ta đói quá~”

“Chi chi.” Con dơi treo ngược trên giá bút, cư xử giống như một quý ông lịch sự.

“Buổi tối ăn canh sườn đều nôn ra…” Cố Thanh Nghiêu ủ rũ nói, lúc này trong trò chơi, người tiên phong vẫn trốn trong nhà kho xe đạp tối tăm, mà bóng người trên màn hình đã không còn thấy nữa.

Con dơi đen tuyền lắc qua lắc lại trên giá bút, nghe chủ nhân oán giận: “Nếu có thể ăn đồ ăn của con người thì tốt biết bao.”

Nói xong, Cố Thanh Nghiêu còn chép miệng, nhung nhớ hương vị của canh sườn.

“Chi chi chi.”

“Nhưng trong xã hội này, uống máu người là phạm pháp.”

Con dơi nghe vậy ủ rũ cụp đuôi, chủ nhân của nó là đồ tham ăn, nhưng không hiểu sao có thể kiên trì uống máu gà, vịt, cá.

Chủ nhân còn rất chú ý hình thức, máu phải đựng trong ly chân dài mới uống.

Ngàn năm trước, khi không có ly chân dài, chủ nhân uống máu phải được đựng trong chén sứ tinh xảo.

Sau này, khu vực Châu Âu xảy ra dịch huyết nghiêm trọng, chủ nhân không cẩn thận nhìn thấy bức ảnh được phóng viên tiền tuyến chụp lại, từ đó chủ nhân liền bỏ uống máu…

Nhưng chủ nhân là quỷ hút máu, lúc đói bụng phải làm sao bây giờ?

Chỉ có thể thông qua miệng nó ăn gì đó.

Tiểu Bức là bản sao của Cố Thanh Nghiêu, lúc anh không triệu hoán nó, nó sẽ tồn tại trong bóng gương.

Một khi Tiểu Bức bay ra, Cố Thanh Nghiêu sẽ không đứng trước gương khi có người.

Cố Thanh Nghiêu là một thương nhân, từ nhỏ đã theo chân cha mẹ vào nam ra bắc học tập buôn bán, cho dù anh giàu có bậc nhất, nhưng dưới chế độ phong kiến, anh cũng không thể mặc đồ tơ lụa.

Sau này, anh dùng không ít tiền bạc mạo danh làm thư sinh, trời xui đất khiến tham gia khoa cử, vốn dĩ có thể trở thành Trạng Nguyên...

Kết quả, hoàng đế thấy anh lớn lên tuấn tú, liền phong anh làm Thám Hoa.

Cho nên, tên của anh mang phong cách cổ xưa, ưa nhã, là bởi vì anh đến từ thời đại khác.

Lúc này Cố Thanh Nghiêu đói đến choáng váng, anh lấy ngón út chọc chọc mũi Tiểu Bức: “Tiểu Bức, không bằng chúng ta đi tìm Chu Chu ăn gì đó, ngươi nói ngọt một chút.”

Tiểu Bức gật đầu, bay từ giá bút tới tay nắm cửa.

Cố Thanh Nghiêu quay đầu lại, nhìn Tiểu Bức gian nan dùng hai chân trước mở cửa, lúc bay ra còn nhớ đóng cửa lại…

Anh che miệng ngáp một cái, ỉu xìu xoa cái bụng đói xẹp lép.

Lúc này anh mới đem lực chú ý đặt vào trò chơi một lần nữa, nếu số 1 nói bọn bắt cóc đã xuất hiện ở gần nhà kho, thì con tin khẳng định sẽ ở đây.

Anh nhìn điểm số hai bên, vẫn dẫn trước 3 điểm như cũ.

“Xem ra có thể trực tiếp xử lý con tin…”

[Mẹ kiếp, Khanh Yêu chết trong WC rồi à?]

[Chủ kênh treo máy, báo cáo!]

[Hôm nay Khanh Yêu cũng phát sóng muộn, nhiều lúc còn không di chuyển, có phải khó chịu gì hay không?]

Fan dỗi chủ kênh, đây là thái độ bình thường trong phòng livestream của Khanh Yêu, nhưng nó cũng cho thấy tình cảm sâu sắc của fan đối với Khanh Yêu.

Hiện tại bọn họ cảm thấy Khanh Yêu đang khó chịu, lập tức lo lắng nói.

[Quản lý @Tiểu bạch thỏ, cậu có thể liên hệ với Khanh Yêu được không?]

[Nếu Khanh Yêu đang bị bệnh thì ngừng phát sóng đi.]

Khanh Yêu đang đếm ngón tay xem bạn cùng nhà có dậy hay không, cho nên anh không chú ý đến sự náo nhiệt của phòng livestream.

Tầm nhìn của người tiên phong vừa lúc thấy được bên ngoài nhà kho, anh liếc mắt là có thể thấy bọn bắt cóc, cho nên nhất thời anh không cần quan tâm game.

Nào biết được rằng trong lòng các fan đã bổ não từ việc anh bị trĩ, xuất huyết nhiều, đã vội vàng đi bệnh viện!

[Tôi nhớ rõ Khanh Yêu có một bạn cùng nhà.]

[Bạn cùng nhà lại không ở cùng một phòng với Khanh Yêu, làm sao bây giờ, lo lắng quá!]

[Có ai biết Khanh Yêu ở đâu không? Nếu không chúng ta báo nguy đi.”

Đáng tiếc là quản lý Tiểu Bạch Thỏ cho rằng hôm nay Khanh Yêu không phát sóng trực tiếp nên đã sớm tắt máy đi ngủ.

Mãi cho đến khi người tiên phong cử động, trong lòng các fan mới nhẹ nhàng thở ra.

[Giật giật!]

[OMG, có phải tôi vừa mới hoa mắt hay không?]

“Hẳn là ở tòa 23 bên này.” Khanh Yêu di chuyển con chuột để người tiên phong chạy ra nhà kho, không hề hay biết sự nhọc lòng của đám fan: “Số 1, tôi thử xem có thể gϊếŧ con tin hay không.”

“Được, xạ thủ, cậu qua giúp số 3 một chút.”

“Không cần, tôi ở rất gần.”

Cố Thanh Nghiêu đi theo tọa độ mà số 1 cung cấp, to gan chạy nhanh về phía tòa 23.

[Lãng phí tình cảm của ông đây.]

Tòa 23 có bảy tầng và thang máy. Cố Thanh Nghiêu trực tiếp tiến vào từ bên sườn, nhìn số thang máy giảm xuống.

Bọn bắt cóc cầm dao đang đi thang máy xuống.

Cố Thanh Nghiêu vội vàng di chuyển con chuột, đem nhân vật giấu vào ngã rẽ.

Một loạt động tác nhẹ nhàng linh hoạt làm fan kỹ thuật trong phòng livestream hâm mộ không thôi.

Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy Khanh Yêu nhẹ nhàng xử lý bọn bắt cóc, bọn họ lập tức bình luận.

[Móa, trò chơi mà Khanh Yêu chơi với trò chơi của chúng ta không phải cùng một trò!]

Sau khi giải quyết bọn bắt cóc, Cố Thanh Nghiêu đi vào thang máy.

Anh có nhìn thoáng qua thời điểm bọn bắt cóc đi xuống, số tầng hiển thị là tầng 6, cho nên con tin hẳn là ở tầng 6 hoặc tầng 7.

Cho nên Cố Thanh Nghiêu trực tiếp ấn tầng 7.

[Sao lại lên tầng 7?]

[Đúng vậy, tầng 2 chẳng lẽ không kiểm tra à?]

“Ban nãy tôi nâng tầm nhìn bảng thang máy, mấy người mù à?”

[Anh chuyển tầm nhìn nhanh như vậy, anh cho rằng bọn tôi có mắt thần à?]

[Thể thao điện tử không cần thị lực.]