Chương 10: Tài thiện xạ của em gái bắn tỉa

Hai bên tranh đấu gay cấn, người quan sát không ngừng tìm kiếm nơi ở của con tin, Cố Thanh Nghiêu tính toán tìm thử một chút.

Người quan sát thường đứng ở những nơi cao để có thể quan sát toàn cục, mà theo Cố Thanh Nghiên, hai người quan sát ván này đều lang thang ở bên dưới.

Số 5 vừa đi vừa dùng kỹ năng xóa dấu chân, căn bản là không có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Cố Thanh Nghiêu lưu loát nhảy cửa sổ vào một căn nhà, số 5 đi theo sau đầu óc nhảy kịp nhưng ngón tay lại không nghe lời, kết quả nhân vật nhảy lấy đà khi cách cửa sổ quá xa, trực tiếp ngã xuống mặt đất, mất máu!

“Ô?” Cố Thanh Nghiêu từ trong nhà kéo tầm nhìn, chỉ nhìn thấy hai cái đùi của số 5: “Ô, còn chưa chết.”

Ba người khác trong đội không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có số 5 ngoài đời đang đỏ mặt tía tai.

“Tôi không thành thạo nhảy cửa sổ lắm.”

“Vậy thì…” Cố Thanh Nghiêu đứng trong góc, cũng không định giúp hắn: “Cậu dùng cửa mà vào.”

Số 5 vừa mới ngã gây ra động tĩnh không nhỏ, cho nên nơi này hiện tại không an toàn, anh tính toán lên lầu xem, nếu anh không nhầm thì tay súng bắn tỉa hẳn đang ở đây.

“Chúng ta đi đâu thế? Tìm xạ thủ PK à?”

Thao tác của số 5 cũng xem như không tồi, nhưng khi xóa dấu chân lại có chút loạn, thoạt nhìn rất cồng kềnh.

“Số 5, có phải khoảng cách kỹ năng xóa dấu chân cùng với cầm máu của cậu quá gần không?”

“Cái này mà anh cũng nhìn ra à?” Số 5 có chút ngượng ngùng nói: “Tôi sợ đánh máu buff máu không kịp.”

“Mặt đối mặt rồi mà còn cần xóa dấu chân?” Cố Thanh Nghiêu nhìn thoáng dưới chân: “Cậu xem nơi này có một dấu chân rất lớn, lúc này mới là thời điểm người điều trị phát huy tác dụng.”

Số 5: “...”

Có dấu chân, Cố Thanh Nghiêu suy đoán tay súng bắn tỉa của đối phương hẳn là ở đây.

Bởi vì đã chiến đấu qua một lần, Cố Thanh Nghiêu đại khái có thể suy đoán ra suy nghĩ của em gái này.

Bởi vì thao tác không nhanh nhẹn, cho nên em gái hẳn là tìm một nơi cảm thấy thoải mái, chờ đợi trò chơi kết thúc…

Lúc này số 2 đã nhặt lại được vũ khí, dưới lầu tiếng súng vang lên, ít nhiều có thể che được tiếng bước chân.

Cố Thanh Nghiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, anh mai phục sau cửa, kéo tầm nhìn từ trái qua phải.

Qua khe cửa, tay súng bắn tỉa đối phương đang tránh su cửa sổ, quan sát thế cục bên dưới.

Nhàn rỗi đến nhàm chán, Cố Thanh Nghiêu tính toán đùa giỡn số 5 một chút: “Số 5, em gái ở ngay phía trước kìa.”

Số 5 nghe vậy có chút khó chịu, nhưng những người còn lại bắt đầu mất bình tĩnh.

Số 2: “Bọn tôi cực khổ kiếm điểm, hai người lại đi tìm em gái?”

Số 4: “Số 1, người quan sát ở đài phun nước bên kia.”

Số 1: “Có thể bắn trúng không?”

[Đồng đội Khanh Yêu đánh nhau thật náo nhiệt, mấy viên đạn của súng máy có thể chống đỡ được à?]

[Tay súng bắn tỉa của Khanh Yêu lúc này nên làm rớt người quan sát đối phương đi.]

[Tôi cảm thấy số 5 có điểm đáng yêu nha.]

[Tôi đánh cược 5 quả dưa chuột, Khanh Yêu cảm thấy trêu số 5 rất vui mới mang hắn ta theo!]

[Tay súng bắn tỉa đối phương dễ dàng bị phát hiện như vậy?]

[Hậu quả của việc không dạo phố.]

[Hôm nay OPL thi đấu, Bangkok chơi người tiên phong, chơi rất hay, vừa lên liền gϊếŧ 3 mạng!”

[Móa!]

[Thật đó, người tiên phong của Bangkok luôn dũng mãnh như vậy.]

[Mấy người đừng ở phòng livestream của Khanh Yêu nhắc đến chủ kênh khác nha, yêu quý chủ kênh, mỗi người đều có trách nhiệm.]

[Ủa alo, Bangkok là chủ kênh?]

Cố Thanh Nghiêu thao tác nhân viên đi vào phòng, lúc này anh còn rảnh rỗi ngó qua bình luận vài lần.

“Giải đấu chuyên nghiệp chẳng lẽ không phát sóng trực tiếp?” Cố Thanh Nghiêu buông chuột nhéo nhéo ngón tay, chờ em gái đối diện phát hiện ra anh: “Tôi thấy mấy người không chỉ tay tàn, mà còn ít thấy việc lạ.”

[Ha ha ha.]

[Nhanh nhanh nhanh, em gái phát hiện ra kìa.]

[Em gái nổ súng!]

[Em gái bắn trượt.]

[Em gái có phải lại muốn mở kênh thế giới?]

“Đồ lén lút, sao anh âm hồn bất tán thế?”

Em gái bắn tỉa tức muốn hộc máu, cô bắn hai phát liên tiếp.

[Cún con thích ăn cá dùng súng bắn trúng điểm yếu hại của GAMEER, nhận một điểm.]

Phòng livestream rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, mới có một bình luận hiện ra.

[Người tay súng bắn tỉa nhắm chính là số 5 à?]

Cố Thanh Nghiêu cũng không nghĩ tới, tay súng bắn tỉa nhắm anh, nhưng độ giật khiến viên đạn bay lên trời, trực tiếp xuyên qua ván cửa bắn trúng số 5 đang ở bên ngoài!

“Số 5?” Số 1 hiển nhiên cũng không hiểu tình huống lúc này là như thế nào.

Số 5 mặt xám như tro từ điểm hồi sinh chạy ra: “Mẹ kiếp. tôi bị đạn lạc bắn trúng!”

“Một vυ" em như cậu không thể tự cứu lấy mình mà trực tiếp mất mạng à?” Số 4 hỏi.

“...Bị bắn trúng đầu.”

Số 2 nghe vậy cảm thán: “Em gái bắn tỉa áp sát lợi hại nha, hai mạng đều là một phát bắn chết.”

Nghe thấy thanh âm hâm mộ của số 2, Cố Thanh Nghiêu cùng số 5 liền trầm mặc.

Cố Thanh Nghiêu thở dài, mở miệng hỏi số 1: “Balo của người điều trị rơi ở tòa 9, tay súng bắn tỉa còn hai viên đạn, cậu ta có thể tới đây không?”

Sau khi nhân vật tử vong, đồ cầm trên tay sẽ tự động biến mất, cho nên số 5 muốn tới đây, chắc chắn là tay trần xuyên qua hỏa tuyến.

[Em gái còn chưa chết đâu, anh đã muốn súng của người ta.]

[Khanh Yêu cút.]

Em gái còn đang bị tin tức của hệ thống dọa sợ không thôi.

“Tôi bắn trúng? Sao bắn trúng vậy?” Em gái hốt hoảng hỏi.

Đáng tiếc là em gái hỏi ở kênh đội, cho nên Cố Thanh Nghiêu căn bản không nghe thấy.

Cố Thanh Nghiêu gõ bàn phím, thao tác nhân vật vòng qua chướng ngại vật, vọt tới bên cạnh em gái, giơ tay xử lý.

[Thật là vô tình!]

“Không phải tôi vô tình, mà là em gái này quá cùi bắp.” Cố Thanh Nghiêu đi đến bên cửa sổ quan sát thế cục, anh không phải người quan sát, chỉ có thể thông qua tiếng súng để đoán phương hướng: “Số 1, có thể thủ tòa 9 không?”

hệ thống thông báo số 4 vừa làm rớt người quan sát của đối phương, hiện tại hẳn có thể nhặt đạn và balo của số 5.

Vật tư còn rất phong phú.

“Số 4 số 5 cùng nhau đi qua.”

Nghe vậy, Cố Thanh Nghiêu từ đường ống nước trượt xuống, anh chuẩn bị đi tiếp ứng số 2, dù súng máy của số 2 lợi hại cũng không thắng được người tiên phong cùng xạ thủ đối phương phối hợp.

Không tìm thấy con tin, đội Cố Thanh Nghiên dẫn trước 3 điểm.

Số 1 tìm trên lầu nửa người, tự nhiên đυ.ng mặt tay súng bắn tỉa đối phương.

“Mẹ kiếp.”

“Làm sao vậy?” Số 2 vội vàng hỏi.

“Nhanh nhanh nhanh, tay súng bắn tỉa ở tòa 18, nhanh nhanh nhanh!” Còn chưa nói xong, số 1 đã quay đầu nhảy cửa sổ.

Tiếng súng chậm chạp không tới , ngược lại dọa hắn toát mồ hôi lạnh.

“Thiếu chút nữa tôi tặng đầu cho người khác rồi.”

Ống giảm thanh tuy có thể giảm nhỏ tiếng súng, nhưng nếu lắng nghe vẫn có thể phát hiện được, Cố Thanh Nghiêu nghe thấy số 4 nổ súng, tiếc là không trúng.

Cố Thanh Nghiêu thao tác nhân vật chạy nhanh ở quảng trường, thi thoảng dùng thùng rác làm vật chắn.

“Cậu không cần lo lắng về tài thiện xạ của tay súng bắn tỉa đối phương đâu.”