Chương 21: Lâm Nhã và Trương Tiểu Cầm

Diệp Sâm đang tìm Cố Kỳ Phong, bắt đầu từ nửa năm trước rồi, nhưng hắn cứ như biến mất trong không khí vậy, không để lại chút đấu vết nào.

Ánh mắt Lâm Nhã khẽ động, nói: “Từng đến”.

“Được, từng đến là được”. Diệp Sâm gật đầu nói, “em yên tâm, em sắp được tự do rồi”.

Tự do?

Cơ thể Lâm Nhã run rẩy, Diệp Sâm nheo mắt hỏi: “Sao thế? Em không vui à?”

Lâm Nhã cố kéo ra một nụ cười: “Vui, tất nhiên rất vui”.

Diệp Sâm gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Lâm Nhã: “Anh biết em vì Sở Minh mà hy sinh rất nhiều, trong thẻ này có 30 triệu NDT, anh sẽ sang tên căn nhà này cho em, sống này em sẽ sống thoải mái thôi”.

Nói xong, Diệp Sâm lập tức rời đi không ngoảnh lại, Lâm Nhã đuổi theo mấy bước nhưng không kịp, sau đó quay về phòng bắt đầu phát điên đập phá đồ đạc.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tại sao đột nhiên Diệp Sâm lại muốn đối phó Cố Kỳ Phong, họ không phải là bạn thân sao?

Lâm Nhã nổi giận đùng đùng gọi điện cho mẹ Diệp: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải đã nói rõ ràng sẽ để tôi gả cho Diệp Sâm sao?”

Mẹ Diệp cười nói: “Tôi nói được làm được, đừng lo”.

Lâm Nhã nghi ngờ hỏi: “Thật không?”

“Ừ”. Mẹ Diệp dịu dàng trả lời lại, “dù sao tôi cũng là người không hy vọng nó biết được sự thật nhất”.

Lâm Nhã lạnh lùng đe dọa: “Bà biết vậy là tốt, nếu tôi không thể gả cho Diệp Sâm, mấy người cũng đừng hòng sống tốt!”

Lâm Nhã cúp điện thoại khiến mẹ Diệp tức sôi máu.

“Hay cho một con Lâm Nhã, nếu mày tự tìm đường chết thì đừng trách tao”.

…….

Tốc độ của Diệp Sâm rất nhanh, ngày hôm sau tin tức về việc giải trừ hôn ước giữa Diệp Sâm và Lâm Nhã đã lên trang đầu khắp các phương tiện truyền thông, độ phủ sóng khổng lồ, không chỉ truyền thông trong nước đưa tin, mà ngay cả truyền thông nước ngoài cũng tranh nhau lên bài.

Lâm Nhã xem tin tức mới nhất này suýt nữa không nhịn được mà mở miệng mắng người, đặc biệt là còn có rất nhiều phóng viên bao vây cô ta, máy ảnh nháy liên tục khiến cô ta suýt nữa phát điên.

Lúc đính hôn Diệp Sâm làm rất khiêm tốn, thế nên rất ít người biết cô ta là vị hôn thê của sếp tổng Tập đoàn Phồn Thịnh, nhưng chuyện hủy hôn thì làm rầm rộ như kiểu sợ không có ai biết, Lâm Nhã tức đến thổ huyết!

Mấy ngày liên tiếp cô ta chỉ trốn trong nhà không dám ra ngoài, mắng mẹ Diệp, bố Diệp, đến cả Diệp Sâm cũng không chịu bỏ qua, hận không nguyền rủa được mười tám đời tổ tông nhà họ Diệp.

Xong đời rồi, xong đời rồi…..

Rầm rộ như thế, nếu bị người đó nhìn thấy tin tức này thì cô xong đời rồi!

Lâm Nhã quyết định rời khỏi đây ngay trong đêm, trời đổ mưa như trút nước, Lâm Nhã thu dọn xong thì quyết đinh ra ngoài bắt taxi, chỉ là vừa ngồi lên taxi thì cảm thấy có gì đó không đúng, trong bóng tối ở hàng ghế sau còn có một người khác ngồi, theo bóng đèn đường chiếu vào, cuối cùng Lâm Nhã cũng nhìn rõ người đó.

Đó là một người đàn ông trung niên với gương mặt già nua, hôi thối, quần áo rách rưới, Lâm Nhã nhất thời không nhận ra ông ta, cho đến khi người này mở miệng: “Mày trốn giỏi thật đấy, Trương Tiểu Cầm”.

Âm thanh này là ác mộng của Lâm Nhã, bất luận thế nào cô ta cũng không bao giờ quên!

Sao ông ta lại đến đây rồi?

Sao lại biết cô ta là Trương Tiểu Cầm?

Nhưng trải qua sóng to gió lớn trong mấy năm nay, Lâm Nhã cũng không còn là cô bé bốc đồng như năm xưa nữa, cô ta rất chắc chắn đối phương không nhận ra mình, bèn cười nói: “Hình như chú nhận sai người rồi, nếu trên xe vẫn có người, vậy tôi đành xuống xe, tài xế, dừng xe bên đường giúp tôi”.

Nói xong, Lâm Nhã muốn mở cửa xe ra ngoài, nhưng cửa xe sớm đã bị khóa an toàn rồi.

Ông chú ngồi hàng ghế sau bỗng đứng dậy, giáng một cú tát vào đầu Lâm Nhã, đánh đau đến mức khiến đầu cô ta ong ong một hồi.

“Con mẹ nó, ông khuyên mày đừng có giả vờ nữa nữa, Trương Tiểu Cầm”.