Chương 20: Bí mật gì?

Diệp lão gia lau qua mồ hôi và uống trà, cau mày nói: “Sao mới sáng ra lại đến đây rồi?”

Những người khác trong Diệp gia Diệp Sâm có thể không quan tâm, nhưng Diệp lão gia thì khác, anh buộc phải có được sự đồng ý của Diệp lão gia.

“Ông nội, con muốn từ hôn với Lâm Nhã”.

Diệp lão gia cau mày, trầm mặc nói: “Tại sao, không phải con rất thích con bé đó à?”

Chính vì Diệp Sâm đối xử với Lâm Nhã không giống người khác nên ông mới cật lực tác hợp anh với Lâm Nhã.

Còn về Quý Nam Kiều, loại phụ nữ độc ác ấy, tức giận một cái là tùy tiện đi phá thai bỏ rơi con mình, sao xứng được với cháu ông?

“Ông nội, ban đầu chúng con đính hôn là vì muốn bảo vệ Lâm Nhã, cho dù con không cưới cô ấy nhưng vẫn có thể bảo vệ cô ấy như bây giờ”.

“Cố Kỳ Phong không phải ngọn đèn cạn dầu, hai đứa quen biết nhiều năm, hai bên đều nắm rõ điểm yếu của nhau, con không được hành động thiếu suy nghĩ đâu”.

“Ông nội yên tâm, con tự có cách”.

“Con có chắc không?”

“Dạ”.

Ban đầu Diệp Sâm không ra tay với Cố Kỳ Phong, một là vì hắn là bạn cũ của anh và Quý Nam Kiều, hai là cái chết của em gái Cố Kỳ Phong quả thực còn nhiều điểm đáng nghi, cũng tức là nói Lâm Nhã không phải hoàn toàn vô tội, nhưng vì Lâm Nhã có ơn với Diệp gia nên anh không thể không bảo vệ cô ta.

Nhưng bây giờ anh buộc phải loại bỏ Lâm Nhã càng sớm càng tốt, chỉ đành có lỗi với Cố Kỳ Phong thôi.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Sâm, Diệp lão gia hiểu rõ tính tình anh nhất chỉ đành thở dài một hơi, nói: “Tùy con thôi”.

“Cảm ơn ông nội”.

Diệp Sâm đến đi đều vội vã, không thèm nói nhiều thêm một câu với vợ chồng Diệp gia.

Mẹ Diệp ở hoa viên nhìn bóng lưng Diệp Sâm rời đi, cười lạnh nói: “Quả nhiên là con sói mắt trắng ngu dốt”.

Bố Diệp vỗ vai mẹ Diệp: “Em bớt giận đi, đừng để vì nó mà ảnh hưởng đến sức khỏe”.

Mẹ Diệp trừng mắt nói: “Đều tại anh, nếu không phải tại anh, chúng ta có rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này không? Chết tiệt”.

Bố Diệp cũng biết chuyện năm đó là do mình sai, may mà vợ không tính toán với ông, ông đành vội vàng dỗ vợ: “Đều tại anh, đều là lỗi của anh, aizz, em yên tâm đi, anh nhất định xử lý tốt chuyện của nó, mọi thứ của Diệp gia sau này đều thuộc về Sở Minh, anh đảm bảo”.

“Đây là anh nói đấy, không làm được thì đừng trách em trở mặt với anh!” Mẹ Diệp xì một tiếng, lo lắng nói, “bây giờ làm thế nào? Nếu Diệp Sâm từ hôn Lâm Nhã, có khi nào Lâm Nhã sẽ nói bậy bạ trước mặt nó không?”

Bố Diệp cau mày nói: “Có thể, vậy em nói giờ phải làm sao?”

Mẹ Diệp nghiến răng: “Nếu cô ta nói ra, với tính cách của Diệp Sâm thì chúng ta tiêu đời….anh nghĩ xem, nó coi người phụ nữ đó như bảo bối, nếu nó biết là chúng ta…..”

“Suỵt, đừng nói nữa”. Bố Diệp vội vàng che miệng mẹ Diệp, “nếu đã không có cách với Diệp Sâm, vậy chỉ đành ra tay từ phía Lâm Nhã”.

Hai người đối mắt nhìn nhau, trong lòng thầm hạ quyết định.

…….

Sau khi rời khỏi nhà cũ, Diệp Sâm lái xe đến căn hộ anh đã sắp xếp cho Lâm Nhã.

Lâm Nhã ngơ ngác nhìn người đàn ông tắm dưới ánh nắng mặt trời đẹp trai như một thiên thần, sắc mặt cô ta hơi ửng hồng, nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, nói: “Anh Diệp, sao anh đến sớm thế? Cũng không nói trước với người ta một tiếng, người ta còn chưa kịp đánh răng rửa mặt gì đây này”.

Trong lời nói chứa sự e thẹn của con gái, giống hệt Quý Nam Kiều năm đó.

Nhưng Diệp Sâm chỉ nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng, anh nhàn nhạt nói: “Anh nhớ em từng nói muốn đính hôn với anh để khiến Cố Kỳ Phong tha cho em đúng không?”

Lâm Nhã gật đầu: “Đúng, nhưng Cố Kỳ Phong điên cuồng như vậy, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu”.

Diệp Sâm rũ mắt, hỏi: “Gần đây hắn còn đến tìm em không?”