Chương 7-1

Trong một quán bar ở thành phố Lan Đồng, ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lấn át mọi giác quan.

Lý Tuyển nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nhìn Lưu Diệu bên cạnh: "Trương Hiểu Vũ đâu?"

"Đi chơi với người đẹp rồi."

Lưu Diệu không nói nên lời: "Cậu ấy còn nói chỗ này kém chất lượng, cuối cùng chính cậu ấy lại là người chơi vui vẻ nhất."

"Được rồi được rồi, sắp tới giờ rồi, chúng ta ở thêm mấy ngày nữa, về khách sạn đặt vé máy bay thôi."

Lý Tuyển buông chén rượu: "Cậu đi gọi Trương Hiểu Vũ lại đây, chúng ta về."

"Cũng được, có điều mới hơn 10 giờ, còn chưa bắt đầu gì cả."

Lưu Diệu có chút tiếc nuối, gửi tin nhắn cho Trương Hiểu Vũ.

Vài phút sau, ngẩng đầu với vẻ mặt khó coi: "Lý Tuyển, xảy ra chuyện rồi."

Lý Tuyển nhíu mày: "Sao vậy?"

"Trương Hiểu Vũ nói cô gái kia là gái tiếp rượu."

"Thiếu tiền à?"

"Không phải, cậu ấy vừa cầm chai phang nhau với mấy người lạ."

Lý Tuyển ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa, Trương Hiểu Vũ đang bị người ta đè xuống. Cậu ta vội vàng quay đầu nói với Lưu Diệu: "Gọi điện thoại cho Thầm Chi, tớ qua đó nói chuyện với bọn họ trước."

Lý Tuyển vừa dứt lời, có mấy gã đàn ông mặc đồ đen, tai đeo bộ đàm đã vây xung quanh.



"Hứa Linh, cậu ném điện thoại cho tớ làm gì?"

Giọng nói trầm thấp mang theo một chút nghi hoặc, Lục Thầm Chi lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, trông có vẻ rất vô tội.

Hai nữ sinh kia nhìn nhau, cảm thấy hơi tin tưởng.

Hứa Linh khựng lại khoảng ba giây mới nhận ra rằng hình như mình bị đá rồi.

Cô khó khăn nuốt nước bọt, động tác cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Lục Thầm Chi: "Hả?"

Một người nữ sinh ánh mắt có chút sắc bén nhìn thẳng vào Hứa Linh, giọng điệu đầy nghi vấn cất tiếng hỏi: "Tại sao cô ném điện thoại vào người cậu ấy, hai người…"

Hứa Linh cảm thấy hình như hai cô nàng này không được thông minh cho lắm, lại tin lời nói xằng bậy của Lục Thầm Chi, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ thù địch.

Hứa Linh chưa kịp mở miệng biện giải gì cho mình, Lục Thầm Chi đã đưa điện thoại di động lại cho cô.

Vẻ mặt cậu lạnh lùng, nhưng giọng nói lại có chút dịu dàng: "Sau này đừng như vậy nữa."

Hứa Linh: "…"

Cô nhìn sang hai cô gái kia, rồi lại quay đầu nhìn Lục Thầm Chi.

Được lắm Lục Thầm Chi, nếu cậu đã làm như vậy, cũng đừng trách tôi ăn miếng trả miếng.

Hứa Linh tức đến bật cười, vươn tay giật lấy điện thoại trên tay Lục Thầm Chi, tay kia nhặt chiếc cặp sách nhỏ lên.

Sau đó đứng dậy, tránh khỏi bàn ghế, chạy thật nhanh, giọng nói trong trẻo: "Tớ tìm được điện thoại rồi, về trước đây!"

Lục Thầm Chi: "…"

Đôi mắt đen hẹp dài của anh trợn to, đang muốn đứng dậy, lại bị hai cô gái kia vây quanh.

"Lục Thầm Chi, thật ra cậu không cần cự tuyệt như vậy, trước tiên chúng ta có thể làm quen với nhau một chút…"

"Đúng vậy, Na Na là một cô gái rất tốt…"

Hai cô nàng ngồi ở chỗ Hứa Linh, chặn kín lối thoát của Lục Thầm Chi.

Hứa Linh lúc này đã chạy tới cửa phòng học, cô nhe răng làm mặt xấu, tay giơ di động nhìn anh vẫy vẫy tay.

Sau đó, cô xoay người, chạy lon ton, nhanh chóng biến mất khỏi cửa phòng học.



Lục Thầm Chi bất lực trơ mắt nhìn cô rời đi.

Trong lòng anh thầm mắng vài câu thô tục, mặt càng thêm lạnh lùng nhìn hai nữ sinh trước mặt: "Tránh ra!"

Đôi khi dũng khí của những cô nàng thiếu nữ lớn đến mức khiến người khác không thể nào tưởng tượng được, ví dụ như ngay lúc này đây, đối với vẻ mặt lạnh như băng của Lục Thầm Chi, bọn họ mảy may không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dám nghĩ muốn để lại ấn tượng đặc biệt cho anh.

Đáng tiếc kiên nhẫn của Lục Thầm Chi có hạn, rũ mắt vài giây, đôi mắt đen tối sầm lại.

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái hoạt bát nhất trong đó, tay gõ xuống bàn: "Tránh ra."

Cô gái kia sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.

Lục Thầm Chi đứng dậy, chỉ riêng thân hình cao 1m85 của anh cũng đã đủ khiến họ cảm thấy bị áp bách.

Anh cúi đầu nhìn bọn họ, đôi mắt đen chứa đầy vẻ khinh thường, đôi môi mỏng mím lại, giọng nói trầm thấp: "Cút."

Hai nữ sinh đều bị anh dọa cho sợ hãi, đồng thời lui về phía sau, ngơ ngác không dám nói lời nào.

Lục Thầm Chi một tay nắm lấy cặp sách, trên mặt lạnh lẽo vô cùng, tránh khỏi bọn họ nhanh chóng rời đi.

Hai nữ sinh chỉ cảm thấy toàn thân vẫn còn cảm thấy rét lạnh, xấu hổ đứng bất động vài giây, sau đó hậm hực rời đi.

Vừa nãy trong chớp mắt đó, bọn họ cảm thấy ở trong mắt anh, mình dường như chỉ nhỏ bé như con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết.

Lục Thầm Chi sải bước rời khỏi khu dạy học, quay đầu nhìn xung quanh, đảo mắt nhìn một vòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Linh đâu.

Cô gái kia cầm di động anh đi đâu rồi? Không phải là đi về nhà thật rồi chứ?

Lục Thầm Chi khẽ nhíu mày, đột nhiên, có người vỗ mạnh vào vai của anh.

Lục Thầm Chi giật mình, quay đầu thì thấy Hứa Linh đang chắp hai tay sau lưng, nghiêng người nhìn anh.

Trên mặt cô lại là vẻ mặt đầy đắc ý đó, cười híp cả mắt.

Hứa Linh cười to: "Có phải bị dọa sợ chết khϊếp rồi không? Ha ha ha ha ha ha ha!"

Gió đêm thổi qua, mái tóc bồng bềnh của cô tung bay, thoang thoảng mùi hương dâu tây tan trong không khí.

Lục Thầm Chi nhìn cô nửa giây, duỗi tay: "Đưa cho tớ."

Hứa Linh bĩu môi: "Không đưa."

Cô mở miệng, bắt đầu lảm nhảm: "Con người cậu cũng thật là, rõ ràng cứ từ chối trực tiếp là được rồi, cứ khăng khăng phải tiếp xúc rồi biến bọn họ trở thành đồ ngốc, cuối cùng lại bắt tớ gánh giúp."

Lục Thầm Chi dừng lại vài giây: "Tớ từ chối rõ ràng rồi, là bọn họ tự làm mình trở thành kẻ ngốc."

Hứa Linh ngừng lại một chút, chớp chớp mắt: "Hình như cũng giống lắm…"

Suy nghĩ một chút, Hứa Linh đá cục đá dưới chân, thò tay vào cặp sách móc điện thoại di động của Lục Thầm Chi ra.

Đưa điện thoại cho anh, nhỏ giọng nói: "Trả cậu, về sau đừng bắt tớ gánh tội thay nữa, xấu xa quá đi."