Chương 6.3: Mùa Thu

Cô đến gần, kề vào cổ anh :

“Đàn anh, em đột nhiên nhớ ra một chuyện.”

Anh do dự một hồi, sau đó lùi lại vài bước:

“Em nói đi.”

“Học viện yêu cầu làm một bảng câu hỏi đề cập đến sự liên hệ giữa giới tính và cảm xúc.”

Anh ra hiệu cho cô tiếp tục nói

Trong bóng tối, giọng nói đoan trang của người con gái ấy:

“Anh vẫn còn nụ hôn đầu phải không?”

Giang Mạn đưa mắt nhìn lên

Giọng điệu của cô thật sự nghiêm túc, không giống như đang nói đùa chút nào.

“Sẽ điều tra về độ thân mật giữa nam và nữ trong các năm khác nhau của Đại học. Hiện tại đã thu thập đến nam sinh năm hai rồi, điều tra được càng nhiều thông tin của càng nhiều đối tượng thì càng tốt, nếu như em không hoàn thành, cô sẽ “gϊếŧ” em chết mất.”

“Em có thiếu người không?”

“Hứm?”

“Thiếu bao nhiêu?”

Cô ngẫm nghĩ :

“Chính xác mà nói, anh là người đầu tiên.”

Anh không nghi ngờ rằng cô có mưu đồ khác, dùng ngữ khí chân thành :

“Nụ hôn đầu, là đầu ngón tay đúng không?”

Lộ Nhu tiến lại gần anh một cách chậm rãi, không khí lúc này trở nên bất thường, giọng nói vẫn duy trì sự nghiêm túc:

“... Nhưng mà, học trưởng, anh đã hôn qua người con gái nào chưa?”

Anh nghĩ đi nghĩ lại :

“Chưa.”

Còn tưởng phải hướng dẫn bài tập của cô ấy :

“Khi em điều tra về cái này phải nhớ ...”

Anh bị đè xuống rồi.

Điều đó xảy ra quá đột ngột làm anh không kịp xoay sở. Giang Mạn còn chưa kịp phản ứng lại thì mùi kẹo trái cây đã xộc thẳng lên mũi anh.

Đầu lưỡi cuốn theo mùi cà phê nhàn nhạt của cô tiến sâu vào trong.

Anh rùng mình.

Mọi thứ xung quanh dường như dừng lại. Lộ Nhu tỉ mỉ cảm nhận cơ thể của nam nhân đang ở dưới thân mình này.

Đôi môi mềm mại, mát lạnh làm anh chỉ dám hô hấp một cách nhẹ nhàng

Cô nhích người mình vào lòng anh, chà sát vào ngực và cơ bắp của anh. Đây đúng chuẩn nhiệt độ và vóc dáng cứng cáp của một nam nhân vị thành niên, trưởng thành càng làm anh ấy cao hơn. Mùi thơm xen lẫn mùi thuốc phiến đen thoang thoảng quanh cổ.

Cổ họng của cô đã khô khốc từ lâu.

Giang Mạn...

Nụ hôn đầu. Là của cô. Đôi môi của anh cũng là của cô. Anh biến cô thành hư rồi.

Nhịp tim của anh thì vẫn như cũ, của cô thì rộn ràng như sấm.

Cô cho rằng nụ hôn đó kéo dài khoảng nửa tiếng, nhưng thực ra chỉ có một giây.

Cho dù là loại người này làm anh không kìm lại được ham muốn trong người, nhưng anh vẫn sẽ thận trọng, cẩn thận xóa đi, không để bị mất kiểm soát.

Lộ Nhu rất nhanh đã bị anh dùng lực đẩy ra, ngã ra đất.

Giang Mạn cau mày, cảm giác bất mãn lộ rõ: Anh bị vẻ ngoài ngoan hiền của cô đánh lừa, cô cả gan dám lừa dối anh.

Anh tuy nói một cách từ tốn, nhưng sự bực mình và chán ghét trên mặt anh hiện ra ngày càng lớn.

“Đi đây.”

Lộ Nhu lúc tỉnh dậy, đầu cô sưng lên một cách ghê gớm.

Cô hầu như đã quên hết thảy chuyện đã xảy ra vào đêm qua.

Vé xem biểu diễn âm nhạc của Cổ Tranh Danh Sư mà cô vất vả cướp được cũng không gửi đi được, điều đó khiến cô cả đêm không ngủ.

Đó là ngày thứ hai sau khi chịu ảnh hưởng của rượu, cô đυ.ng phải Giang Mạn ở trên đường, không thèm chú ý đến vẻ mặt của anh ấy mà trực tiếp ngỏ ý mời anh có muốn đi xem hay không.

Mà phải nói để xem được vị này quá khó rồi, nhiều tiền của đến mấy cũng khó mua được một tấm vé.

Giang Mạn :

“Tuần trước tôi vừa mời anh ta đến nhà của tôi rồi”

“Hở...”

Cô vừa đi gặp anh, phát hiện anh so với lúc trước lạnh lùng hơn rất nhiều, ngay cả một ý cười cũng không có.

Cô hỏi anh một cách ngập ngừng :

“Hôm qua...”

Giang Mạn thấy cô giả vờ thanh tao như vậy, lại nhớ đến việc cô đã giở thói ngang ngược với mình.

Anh không nói gì, đôi chân dài trực tiếp đi lướt qua cô.

Cô không hiểu anh tại sao lại như vậy:

“Giang Mạn...”

Giang Mạn dừng lại.

Anh nói :

“Cô thích tôi?”

Cô đáp lại vô cùng thẳng thắn:

“Em không thích anh.”

Lộ Nhu im lặng, bất lực nhìn anh rời đi. Mặt cô xám lại.

Cô đã nghĩ rất lâu, muốn gửi tin nhắn cho anh.

Sau đó, cô nhìn vào chiếc điện thoại, viết rất nhiều xong lại xóa, cuối cùng cũng gửi được đi. Sau đó nữa, nhìn một hồi rất rất lâu nữa mới từ từ úp được điện thoại xuống.

Chùm kín thân mình trong chăn, cô nghĩ rằng cô biểu hiện quá lộ liễu rồi chăng? Nghĩa rằng có phải cô sau khi uống rượu đã làm việc không nên làm không ? Cô cảm thấy khó chịu vô cùng .

Quý công tử ấy hờ hững như vậy, liệu sẽ có một ngày nào đó phải chật vật cầu xin sự tha thứ không ?

Tay cô vẫn không ngừng run rẩy, chiếc điện thoại thì bị ném ra xa.

Cô không gửi được tin nhắn.

Bởi vì có một biểu tượng màu đỏ hiện lên.

Bởi vì Giang Mạn đã xóa cô mất rồi.