Chương 6.2: Mùa Thu

“Đừng lo, em đã đến đây vài lần. Rất nhiều người cũng đến đây, đồng nghĩa với việc nơi đây không có chủ, và nó chỉ là một khu vườn công cộng.”

“Nhưng một lần em vô tình giẫm phải một bông hoa, nên em lặng lẽ trồng một cây, sau khi trồng mới phát hiện ra các giống không giống nhau ...”

“Sau đó, em liền kiểm tra lại, muốn loại chính gốc thì ...”

Cô chán nản: “Hiện tại em vẫn đang tiết kiệm tiền ...”

Rượu giúp cô nói chuyện thoải mái hơn:

“Cũng may là không có chủ nhân, cũng không có ai nhìn thấy, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu bị bắt gặp.”

Giang Mạn từ từ nhìn cô.

“Tôi là chủ nhân khu vườn này.”

“...”

Lộ Nhu khẽ liếc nhìn anh:

“Ừ ...”

“Phong lan núi thần được nhân công nuôi trồng. 6 vạn.”

“Hoa này?”

“Tôi nuôi nó.”

“Anh ... sao anh không đề nghị? Còn không có hàng rào ...” Giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Anh bới móc:

“Tại sao phải vậy?”

Như muốn tự nhủ: Ở đây ai cũng biết tôi có một khu vườn riêng. Chẳng qua đó chỉ là một số tiền nhỏ.

...

Cô từ từ gục đầu xuống:

“Em xin lỗi.”

“Không sao đâu. Em cũng đã cứu con mèo của tôi.”

Anh cười:

“Coi như đã giải quyết xong.”

Một vạn không thể lại nhảy lên giữa anh và cô.

Một bông hoa đáng giá hơn mười nghìn bông hoa, nói đạp liền đạp. Số tiền cô kiếm được trong vài tháng chẳng đáng là gì so với một cánh hoa.

Lộ Nhu cảm thấy rất khó chịu, sự tự ti về vật chất khiến liền cho một người liền ngắn đi. Bất hạnh hơn nữa chính là, cô còn phải lòng anh.

Năm đó, cô yêu màu xám tro là vì anh thích, thích ngủ trưa, bởi vì anh thích, yêu mèo, yêu “Cao sơn lưu thủy”, “Hán cung thu nguyệt”, và yêu hết tất cả những gì mới mẻ liên quan đến anh.

Trăng xuyên qua mây, mùi cỏ yếu ớt, mọi giác quan của cô đều dồn về phía Giang Mạn.

Cô nghiêng mặt im lặng nhìn anh.

Đêm đó, ánh trăng cùng đèn đường đều ở trên người anh, cô đặc biệt không cố ý nhìn môi anh, là do men rượu.

Đó là do đôi môi anh vô tình mở ra. Môi này sần sùi, đơn thuần, chưa ai từng chạm vào. Nó mở ra một chút, khí sắc đỏ thẫm, như thể đang chờ đợi bạn đến cướp đoạt và xâm lược.

Giang Mạn có chút buồn ngủ, gió đêm thổi tóc, rũ xuống mắt, một loại lười biếng tuấn tú. Anh như bước ra từ một câu chuyện cổ tích sống động đẹp đẽ, trải dài trong đêm.

Anh chỉ đứng đó, mê hoặc cô và kích động cô một cách âm thầm.

Đêm bình thường này đột nhiên không bình thường.

Một người trong bóng tối xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức cám dỗ, đi cám dỗ người khác, cướp đoạt anh.

Bóng tối đang tràn vào trong cô một cách điên cuồng, nhưng cô không thể thoát ra được. Cô cảm thấy rất khô và muốn mất kiểm soát. Sự phấn khích không có cách nào làm người ta bình tĩnh. Có chút tâm tư, nảy sinh trong vô thức, căn bản là không thể bình tĩnh lại được.

Trầm mặc một hồi lâu

Lộ Nhu đột nhiên trầm giọng nói:

“Tôi là một cọng giá.”

Giang Mạn tưởng rằng cô lại đang say rượu. Anh nhìn lướt qua cô một lượt: Cô ăn mặc một cách nho nhã, cho dù là say rồi cũng rất dịu dàng, không điên không nóng nảy. Bề ngoài thì luôn là một học sinh ưu tú trong việc tuân thủ các quy định.

Học sinh ngoan ấy đi lướt qua anh, anh nhìn không hiểu rốt cuộc cô muốn đi đâu nữa.

Giang Mạn:

“Em đi đâu?”

Lộ Nhu:

“Em sẽ quay trở lại mặt đất.”

“…”

“Em phải đào một cái hố để chôn mình xuống. Đợi chút, em đi tìm cái xẻng.”

Giang Mạn lần đầu tiên có chút đau đầu, không muốn quan tâm, buông tay rồi đi luôn

Giang Mạn:

“Cô đừng đi loạn.”

Cô răm rắp nghe theo

Giang Mạn:

“Qua đây”

Thế là cô bèn chầm chậm tiến đến chỗ anh

Cô nàng say xỉn này, đi tìm xẻng nhưng lại đi vào cái nhà kho bị bỏ hoang này, phòng tối đến nỗi chả có lấy một cái đèn mà cô cũng không sợ, lại còn đi thẳng vào bên trong.

Ánh trăng yếu ớt bị cắt thành từng mảnh từng mảnh bên ngưỡng cửa sổ rồi bị ném xuống đất.

Cô giẫm lên ánh trăng, mở to đôi mắt nhu hòa, ngoan ngoãn mà nghe theo lời của anh. Bộ dạng kính cẩn như thế này, bạn sẽ điều khiển cô như thế nào ? Ra lệnh cho cô, dường như mọi điều đều có thể.

Giang Mạn chỉ muốn để cô quay về nhà

Trong ấn tượng ít ỏi của anh, cô gái này hướng nội, ăn mặc tao nhã, điềm đạm mà nho nhã, rất dễ bị người khác dắt mũi.

Cho nên anh bảo cô lại đây rồi đi ra ngoài

Cô lại không đi nữa :

“Đi ra ngoài lạnh.”

“Hửm?”

Cô chỉ vào một góc:

“Chỗ này ấm nè.”

Không khí lạnh lẽo của tháng một, đoán rằng vì thế nên cô sợ ra ngoài, muốn tìm một góc để chắn gió, Giang Mạn chỉ đành đi theo cô.

Đó là sâu trong nhà kho, đen đến tĩnh mịch, dường như có nguy hiểm rình rập ở mọi nơi. Nơi này tối tăm và đáng sợ, nhưng cô không sợ tí nào. Giang Mạn lòng nhất thời bất an.

Anh dừng lại, nói rằng không nhìn rõ cô đang ở đâu.