Chương 6.1: Mùa Thu

Bầu trời đêm nay cao vời vợi.

Cô đoán chừng có thể có bốn chai bia đang ở trong bụng mình.

Tiệc tàn, tiếp theo là đuổi theo đám bạn đồng hương tụ họp. Bọn họ nói một cậu, cô nói một câu,tình cảm lại gia tăng. Cô cũng điên rồi, đang uống rượu với một nam sinh, càng trèo càng uống, tác dụng hóa học khiến đầu dây thần kinh bị tê rần, trong người vẫn còn bóng đêm không thể thoát ra ngoài.

Bóng đen này khao khát được trút bỏ, va chạm và phá hủy.

Những người uống rượu là sinh vật phóng đại cảm xúc một cách mạnh mẽ, và họ thật sự rất cần một một nơi để trút hết ra. Vì vậy hỗn loạn, tìиɧ ɖu͙©, bạo lực, mạo hiểm, đối với chuyện kiềm chế đều rất táo bạo.

Lộ Nhu bối rối, bóng đen trong bụng rục rịch.

Cô uống hai chai sữa chua để bảo vệ dạ dày, đồng thời nhai vài viên kẹo hoa quả để loại bỏ vị rượu trong miệng.

Lần này cô thực sự không cố ý sắp đặt.

Ai lại muốn để người đó nhìn thấy mình với vẻ mặt say sỉn si mê ngu ngốc như vậy?

Ngồi trên ghế ở tiểu khu, khuỷu tay chống lên tay ghế, mu bàn tay áp vào thái dương, cô đang cố gắng tỉnh táo trước men rượu.

Sau đó anh đi đến, mặc bộ quần áo màu xám giống như cô.

Lần này anh lên tiếng trước:

“Thật là trùng hợp.”

Sau khi cứu mèo, sau khi chạm vào anh, cô đã lâu không thấy anh, tin tức không có nữa, câu cuối cùng là “cám ơn”.

So với lúc mới gặp còn lạnh lùng hơn.

Chỉ vì cô vô tình chạm vào tay anh sao?

Nhìn anh, anh lại quay đi. Một nụ cười qua loa, không muốn phát sinh thêm bất cứ thứ gì khác.

“Đàn anh.”

Cô vì men rượu mà vẫn không tỉnh được:

“Chờ một chút.”

Anh dừng lại:

“Sao vậy?”

Ừm…

Lắc đầu, cô nói khi nào nghĩ xong sẽ liên lạc lại với anh.

“… Vậy thì tôi đi trước.”

Anh vẫn nhẹ giọng nói.

“Đàn anh!”

Anh lại dừng lại, lạnh lùng thân thiện nói:

“Muộn rồi, em không về nhà à?”

Cô đứng lên, quên mất mình đang ngụy trang giọng nói thô lỗ, phát ra yêu ớt như trẻ con làm nũng:

“Mẹ em sẽ mắng em.”

Giang Mạn nghe cô để lộ giọng nói thật của mình, dừng lại.

Loại giọng này nhẹ nhàng nhưng không nhờn, mềm dẻo như sáp. Một người đàn ông bình thường khi nghe thấy, vừa muốn yêu thương cô lại muốn làm nhục cô, muốn vò mái tóc ướt của cô để cô từ từ kêu và kêu liên tục, làm chô ủy khuất mà bật khóc, để người đàn ông có thể ở bên trong cô mà yêu thương, trong hơi thở thật tốt mà quan tâm cô, thương cô một trăm lần, một ngàn lần.

Nhưng anh không có suy nghĩ nào khác dù chỉ là một chút.

Bình tĩnh:

“Em uống rượu à?”

“Một chút xíu. Em thật sự rất tỉnh táo.”

Cô nhìn đèn đường bên cánh tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng một hồi.

“Nhưng mà, hình như em đã làm sai một chuyện vô cùng kinh khủng.”

Dưới ánh đèn, cô buồn bã nhìn anh:

“Đàn anh có cách nào giúp em không?”

Anh nhướng mắt: “Ừ?”

Vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Nhu trầm xuống, lấy điện thoại ra, giọng nói hơi run.

“Vừa rồi ...”

Cảm xúc cô không ổn:

“Em không biết có chuyện gì, sau đó ... Sau đó em phát hiện ra mình đã mất bốn mươi lăm tệ cho việc tham hội viên Tencent.”

“Toàn bộ bốn mươi lăm tệ vẫn ở trong hội viên Tencent, em phải làm sao đây…”

Giang Mạn liếc nhìn người say một cái, dùng ngón trỏ lướt qua trán, lộ ra vẻ kiêu ngạo của anh tuấn mỹ lệ:

“Tôi không làm phiền em nữa.”

Anh lại bước đi, bước ba bốn bước.

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh:

“Giang Mạn.”

Mọi người rất nhạy cảm với tên của chính mình. Anh vô thức nhìn cô lần nữa.

Bởi vì chóng mặt, cô ngồi trên mặt đất, toàn thân lười biếng như mèo con bị vứt bỏ, cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, ánh mắt háo hức nhìn nhưng trên mặt lại không chút biểu cảm.Vừa đáng thương lại vừa yêu tĩnh.

“Em đã cứu con mèo cho anh ...”

Nó không phải là một lời đe dọa với anh, nó chỉ là bực bội mà thôi. Rượu làm cô bực bội một hồi: anh cứ bỏ mặc em thế này à?

Giang Mạn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến con mèo, trong lòng liền mềm nhũn.

Anh gọi cô như một con mèo con:

“Lại đây.”

Cô lảo đảo đứng dậy và bước đến bên anh.

Dọc đường, Giang Mạn đưa cô về nhà, cô đã ngã tám lần, vô tình cũng có mà cố ý cũng có.

Cuối cùng, sợ rằng cô sẽ lại gục ngã. Anh phải dùng hai ngón tay cẩn thận cầm tay áo cô, tạo thành một hình tam giác nhỏ.

Giang Mạn.

Em còn lâu mới không về nhà.

Cô lại chơi xấu:

“Em sẽ đưa anh đến một nơi.”

Đó là một khu vườn rộng lớn không có người bảo vệ.

Hoa lá xum xuê, dưới bầu trời đêm như vực thẳm. Mắt em nhìn xuống, và trong sương mù tối tăm, các màu sắc lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng mơ hồ trải dài trong sương mù, làm người ta rung động.

Cả hai đều đứng cạnh nhau.