Chương 7

Đám người cười vang lên, táo bạo trắng trợn cười chế nhạo.

Tô Dĩ Trần cúi đầu, đáy mắt lạnh lẽo.

Cậu thật muốn đấm chết đám nhóc hư hỏng miệng thối này.

Phải nhịn, phải nhịn, nghĩ đến khoản tiền lương kếch xù của mình đi...

Thiết lập nhân vật thế thân hèn mọn không thể vỡ.

Bàn tay Tô Dĩ Trần nắm chặt vạt áo, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt rưng rưng.

Cậu mờ mịt luống cuống nhìn bọn họ.

Rồi Tô Dĩ Trần nhìn Cố Hàn Chu, ánh mắt đáng thương đang cầu cứu khiến lòng người mềm nhũn.

Cố Hàn Chu chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thương tâm của Tô Dĩ Trần.

Hắn hình như trong lòng có chút bực bội.

Nhưng cũng không có ý định mở miệng giải vây.

Tô Dĩ Trần bị đâm ngàn đao như thế, bị chế giễu như thế, bị cười nhạo như thế, nhưng hắn vẫn không thèm để ý.

Thậm chí còn không hề đặt ở trong lòng.

Hắn uống một ngụm nước, lạnh lùng nói: “Cậu đi ra ngoài đi, đừng ở lại chỗ này.”

Tô Dĩ Trần đứng ở đó, nghênh đón ánh mắt cười nhạo từ mọi người, cậu dường như bị những ánh mắt đó đâm cho bị thương.

Tô Dĩ Trần không nhịn được lắm miệng, làm trò trước mặt bọn họ, mặt tái nhợt hỏi: “Tiên sinh, em trong mắt anh, thật sự đều chẳng là cái gì cả đúng không? Anh nói một lời vì em cũng không chịu sao…”

Mọi người rất thích xem loại tiết mục như này, dù gì thì chim hoàng yến nhỏ của Cố gia này, cũng chỉ là một kẻ đáng chê cười và đề tài nói chuyện ở trong giới bọn họ.

Rõ ràng chỉ là một hàng nhái thấp kém, lại si tâm vọng tưởng bắt chước ánh trăng sáng cao cao tại thượng, sau đó muốn tu hú chiếm tổ.

Mà trên thực tế, Tô Dĩ Trần cho dù có giống như Bùi Túc Nguyệt như thế nào đi chăng nữa, nhưng chung quy cũng không phải y.

Cố Hàn Chu đốt một điếu thuốc.

Hắn dựa trên ghế số pha mềm mại, sau màn sương khói, gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn ảm đạm không rõ, đôi mắt kia nhìn thẳng chằm chằm Tô Dĩ Trần, chút khó chịu nào đó trong lòng bị hắn mạnh mẽ bỏ qua.

Hắn lạnh lùng hỏi lại: “Không thế thì cậu nghĩ sao?”

Thấy Tô Dĩ Trần sắp khóc tới nơi, Cố Hàn Chu không nhịn được mà bực bội, hắn xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau: “Cậu mau đi ra đi, đừng ở đây chướng mắt bọn tôi.”

“Vâng… Em đi…… Các anh cứ từ từ bàn bạc. Em đi mua chút rau.” Tô Dĩ Trần sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ửng, nhịn xuống tất cả mọi ủy khuất này.

Mọi người thấy cậu, chính là bao cát trút giận chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, không khỏi cười nhạo.

Thời điểm Tô Dĩ Trần ra sau cửa cởi tạp dề, cậu nghe thấy âm thanh cười vang của các thiếu niên đằng sau lưng: “Cứu mạng, Cố tổng, nó thật sự một chút đều chẳng bằng Túc Túc, Túc Túc sao có thể như vậy được? Nhìn bộ dạng túng quẫn của nó kìa! Ha ha ha ha ha.”

Tô Dĩ Trần rời khỏi biệt thự, lỗ tai cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Cậu lái xe đi mua đồ ăn, rồi đến một nơi yên tĩnh một chút.

“A lô?” Tô Dĩ Trần xoa giữa đôi mày.

“Tô Tô, phán đoán của cậu không sai. Lần này công ty có thể cạnh tranh hạng mục với Cố gia. Chúng ta bên này đã có nhân mạch, có thị trường, cũng có cơ hội lớn. Không ít nhà đầu tư đã nhìn trúng chúng ta.” Ngữ khí người đàn ông trong điện thoại trầm ổn, “Có khoảng 60% tỷ lệ có thể thành công.”

“Tôi muốn tỷ lệ thành công là trăm phần trăm.” Đáy mắt Tô Dĩ Trần thanh tỉnh, cậu vô cùng bình tĩnh, ánh sáng từ lớp kính chiếu lên mặt, rọi vài phần dã tâm và quyết đoán. “Lần này nhất định có thể, tôi tin anh, Thẩm Nguyên.”

Thẩm Nguyên ở đầu kia thoại cười cười, nghe được tiếng cười của anh có vài phần vui vẻ: “Vẫn là tiểu Tô tổng của chúng ta rất có dã tâm và vô cùng quyết đoán.” Nói xong, anh hạ thấp giọng. “ Tiểu thiếu gia Bùi gia sắp về nước, tiệc tiếp đón ngày mai, công ty chúng ta cũng nhận được lời mời. Cậu… Ở Cố gia cẩn thận bọn họ nhé.”

“Ừ, tôi tự có chừng mực. Cố Hàn Chu vô cùng phóng khoáng, tôi có thể nhân chút thời gian.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần sâu thẳm. “Ngày mai là tiệc tẩy trần của Bùi Túc Nguyệt, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tìm cơ hội để bức hϊếp tôi. Ngày mai anh cứ tìm thêm mấy lão tổng bàn bạc chuyện hạng mục, đừng phân tâm chú ý đến tôi.”