Chương 6

Hai ngày nay, Cố Hàn Chu có một cái hạng mục, đồng thời, cũng đang chuẩn bị cho bạch nguyệt quang một bữa tiệc tẩy trần. Bữa tiệc mời rất nhiều nhân vật phú thương nổi tiếng, đều là các nhân vật lớn của thành phố J và nơi khác tới, phô trương vô cùng lớn.

“Ừm, được, Túc Túc thích hoa sơn chi, có thể trang trí một ít.”

“Túc Túc rất thích cái này… Nhất định phải trang trí sân tiệc cho thật long trọng xinh đẹp, tôi hy vọng Túc Túc sẽ thích tiệc tẩy trần lần này.”

“Túc Túc em ấy thích……”

Trên sô pha, Cố Hàn Chu một bên ký văn kiện, một bên gọi điện cho nhân viên khách sạn chỉ đạo bọn họ bố trí phòng tiệc tiếp đón. Hắn dường như đối với sở thích của Bùi Túc Nguyệt rõ như lòng bàn tay, tận tân mọi khả năng chuẩn bị lễ vật phong phú để khiến Bùi Túc Nguyệt vui vẻ.

Cố Khinh Chu cùng bạn học và bạn bè cậu ta đều ở trong phòng khách, cùng nhau thảo luận, Bùi Túc Nguyệt sẽ thích cái gì, Bùi Túc Nguyệt nhận được món quà gì sẽ vui vẻ… Nhưng mà bọn họ đều chỉ là biết một ít sở thích của Túc Túc, cũng không biết nên chuẩn bị cái gì mới có thể khiến Túc Túc thực sự vui vẻ. (Thắt nơ gói quà em thụ, đảm bảo ổng sẽ vui lòng cảm ơn mấy người)

“Nhà của Túc Túc giàu như vậy, vốn dĩ anh ấy cũng chẳng thiếu cái gì.” Một người bạn cùng lớp của Cố Khinh Chu nói. “Cút cút cút, mày thì biết cái gì. Túc Túc tốt như vậy, chỉ cần là tâm ý, anh ấy nhất định đều sẽ vui.” Đôi mắt Cố Khinh Chu rất sáng. Cậu rất thích Túc Túc ca ca, thời niên thiếu của cậu ta, Túc Túc ca ca là người dịu dàng nhất.

.

Tô Dĩ Trần không ngừng quét dọn vỏ hạt dưa mà bọn họ vứt tùy ý, cùng với đầu thuốc lá, bộ dáng cúi đầu khiến độ tồn tại cực thấp, như thể là một người vô hình.

Cậu chưa bao giờ gặp qua Cố gia náo nhiệt như vậy.

Cũng chưa bao giờ gặp qua nhóm thiếu gia nhỏ vui vẻ nghênh đón một người về nước như vậy.

Càng không có gặp qua bộ dáng hứng khởi của Cố Hàn Chu như thế.

Tất cả những điều này, đều chỉ là vì, Bùi Túc Nguyệt trở về rồi.

.

“Hửm! Đây là ai vậy? Tô Tô à?” Trong đám tiểu thiếu gia, một âm thanh âm dương quái khí vang lên.

“Tô Tô sao một câu cũng không nói vậy, không cùng chúng tôi thảo luận à?”

Mấy đôi mắt tràn ngập ác ý cùng khinh thường nhìn Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần tay nắm cây chổi thật chặt, cậu chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt trốn tránh nhìn bọn họ, nói nhỏ nhẹ: “Các cậu thảo luận đi, tôi dọn dẹp thôi ạ.”

Cái xưng hô “Tô Tô” này, là một tên gọi có tính nhục nhã cùng cực.

Ít nhất là ngay tại đây, trong mắt nhóm tiểu Thái Tử là cái dạng này.

Bởi vì Tô Tô và Túc Túc âm đọc tương tự nhau.

Mọi người đều thích gọi “Tô Tô” một lần rồi lại một lần, là để nhắc nhở cùng nhục nhã cậu: Tô Tô, mày cũng chỉ là một hàng nhái kém chất lượng mà thôi.

Cố Khinh Chu cười nhạo một tiếng: “ Bảo mày tới thì tới liền, vô nghĩa cái gì?”

Tô Dĩ Trần chậm rãi rũ mắt, cậu không muốn chọc phiền toái, nhóm người này tính tình không tốt, bọn họ tụ tập cùng chỗ, cũng đã không phải lần một lần hai trắng trợn táo bạo ức hϊếp cậu.

Ánh mắt cậu cầu cứu nhìn Cố Hàn Chu.

Cố Hàn Chu nhíu mày: “Đây là tiệc tẩy trần của Túc Túc, em bắt cậu ta tới thảo luận cái gì?”

“Đúng vậy, nó? Cũng chỉ là bảo mẫu nhỏ của Cố gia mà thôi, mỗi ngày đều cố bắt chước bừa, bắt chước chính chủ. Chỉ bằng nó mà cũng xứng chạm vào đồ vật của Túc Túc?” Một người cười như không cười mở miệng.

Một câu hai nghĩa.

“Bảo mẫu nhỏ, ha ha ha ha ha!”