Chương 4: Giả sử người ôm em hôn em là Hứa Ánh Bạch
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, tiếng gõ cửa nặng nề càng thêm đáng sợ.
Ngôn Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngủ, vết thương trên môi vẫn còn hơi đau. Cô từ nhỏ đã sợ những đêm mưa bão, ngày mẹ cô, Đàm San Lâm qua đời cũng là một đêm như vậy. Hành lang tối om, những người mặc áo trắng vội vàng chạy đẩy cáng đi, tia chớp xé toạc bầu trời, kèm theo tiếng sấm rền, đã tạo nên ký ức của cô bé Ngôn Nguyệt về đêm hôm đó.
Cô nhớ cô đã nhìn thấy bàn tay đang buông thõng của Đàm San Lâm ở bên giường, máu chảy xuống, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mãi mãi không thể mở ra được nữa.
Kể từ đêm đó, những đêm mưa bão cô luôn sợ hãi, không dám ở một mình, cần người ở bên cạnh.
Nhiều bạn của Ngôn Nguyệt đều biết điều này nhưng Tần Văn Độ thì không, anh ta không hề chú ý đến sự khác thường của Đàm San Lâm trong những ngày mưa. Ngay cả khi chú ý đến, anh ta cũng sẽ không quan tâm. Câu nói thường xuyên nhất của Tần Văn Độ khi bình luận về Ngôn Nguyệt với người ngoài là: Cô muốn cái gì mà không có? Tính nết đó của cô, muốn gì cũng sẽ tự mở miệng.
Tần Văn Độ bình thường khá là dịu dàng, chỉ trừ khi say rượu. Anh ta làm trong lĩnh vực tài chính, có rất nhiều tiệc rượu, mỗi lần đều phải uống rượu, mà anh ta uống không giỏi nên rất dễ say.
Ngôn nguyệt ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, giống như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình điện thoại. Trong giây lát, cô thậm chí còn không thể phân biệt được, lúc nãy là thực tế hay là trong mơ.
Một giờ rưỡi sáng trong cơn mưa bão, bởi vì quá sợ, nên cô khóc lóc gọi điện cho Hứa Ánh Bạch.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh và lạnh lùng. Ở một khoảng cách khá xa nhưng dường như lại có một cảm giác an ủi đến kỳ lạ, tấm lưng mỏng manh của cô gái không còn run rẩy nữa, giọng nói dần trở nên bình tĩnh.
Hứa Ánh Bạch hỏi địa chỉ của cô, sau đó nói: “Chờ anh."
Không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, những suy nghĩ hỗn loạn đã bình tĩnh lại một chút, Ngôn Nguyệt đã bắt đầu hối hận.
Nhưng đó không phải là giấc mơ, hiện thực không thể rút lui.
Từ bên kia cửa, giọng nói của Tần Văn Độ ngày càng cao: “Đàm San Lâm, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Bữa tiệc mừng thọ của ông nội, em lại âm thầm bỏ đi, anh còn không tính toán với em. Mà em dám đổi mật mã và ném đồ của anh đi, em to gan thế? Muốn chia tay à? Em coi anh là gì?"
"Tính nết công chúa cũng phải có giới hạn chứ?"
Quần áo và đồ dùng của anh ta đều bị ném ra ngoài cửa như rác, Tần Văn Độ cũng là một công tử nhà giàu xuất thân từ gia đình danh giá, đi đến đâu cũng được mọi người nhường nhịn, lúc nào cũng được người khác nể mặt, có bao giờ anh ta bị sỉ nhục như vậy?
Ngôn Nguyệt không nói lời nào, cũng không lên tiếng, ngồi xổm trên ghế sofa, lặng lẽ ôm đầu gối, chờ cơn bão qua đi.
Từng có một người bạn nhận xét về Ngôn Nguyệt như thế này, nhìn bề ngoài thì ngọt ngào, nhưng tính cách lại độc lập và ương bướng, khi nổi điên thì tám con trâu cũng không kéo nổi. Nhiều người cho rằng nghĩ cô trẻ con, ương bướng xấu tính, Tần Văn Độ cũng không ngoại lệ.
Không biết đã qua bao lâu, mưa vẫn không giảm chút nào.
Cửa nhà yên tĩnh một lúc, sau đó, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa sột soạt, rồi cửa được mở ra.
Đôi mắt Ngôn Nguyệt bỗng nhiên mở to.
Người đàn ông ướt đẫm bờ vai, một tay xách túi, một tay cầm chìa khóa, trên người thoang thoảng mùi rượu hòa lẫn với mùi mưa cùng ùa vào nhà.
Ngôn Nguyệt không ngờ Tần Văn Độ lại mang theo chìa khóa dự phòng. Chìa khóa của căn biệt thự này chỉ có một cái, vì bình thường đều dùng mật mã và vân tay để mở, lâu dần, Ngôn Nguyệt cũng quên mất sự tồn tại của chiếc chìa khóa này. Cô không ngờ Tần Văn Độ lại mang theo chiếc chìa khóa này trên người.
Tần Văn Độ thuận tay bật đèn, thị lực tốt, liếc mắt một cái đã thấy Ngôn Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa. Thấy cô mặc đồ mỏng manh, mặt trắng bệch, tức giận cũng giảm đi một nửa. Anh ta ném túi xuống đất, đi về phía Ngôn Nguyệt.
Phản ứng đầu tiên của Ngôn Nguyệt là chạy, Tần Văn Độ cao hơn cô nhiều, vóc dáng to lớn, đi tới đâu cũng có cảm giác áp bức. Theo tiếng sấm ngoài cửa sổ, cơ thể cô đã hành động trước não, bất chấp tất cả mà chạy ra ngoài.
Trong bóng tối, cô đột nhiên va vào vòng tay vững chắc của một người đàn ông, ngay sau đó, mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, đó không phải mùi nước hoa của Tần Văn Độ, mà lại giống mùi hương như ký ức của cô năm mười sáu tuổi.
Hứa Ánh Bạch vừa bật đèn ở hành lang thì đúng lúc Tần Văn Độ đã chạy ra khỏi nhà.
Hai người đàn ông đối mặt nhau, còn chưa cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, Ngôn Nguyệt đã giống như bị điện giật, buông tay, lùi xa anh. Mặt cô trắng bệch, cúi đầu, vai vẫn không ngừng run rẩy.
Tần Văn Độ đã tỉnh rượu được một nửa, anh ta nhìn Ngôn Nguyệt, rồi nhìn Hứa Ánh Bạch, bỗng chốc không biết làm gì.
Đêm mưa nên trời cũng nhanh lạnh, Ngôn Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, chân trần đứng ngoài cửa. Cô không mang giày chạy ra ngoài, đôi chân nhỏ nhắn giấu dưới váy ngủ, mép chân đã hơi đỏ lên vì lạnh.
Ánh mắt Hứa Ánh Bạch không dừng lại ở đó, anh nói: “Đi giày vào."
Trong nhà sáng đèn, Ngôn Nguyệt uống một chút nước nóng, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đêm khuya bị gọi dậy, lái xe trong mưa đến đây, trên người Hứa Ánh Bạch không có chút nào lo lắng vì bị đánh thức, mà từ đầu đến cuối, trên người anh vẫn luôn gọn gàng và lạnh lùng.
Ngôn Nguyệt mang giày tất vào, đi vào phòng thay quần áo, chỉ còn lại hai người đàn ông trong phòng khách.
“Cậu Hứa, cậu đến đây là ý gì?” Tần Văn Độ nói chậm rãi: “Đây là chuyện riêng của tôi và vị hôn thê của tôi.”
Tần Văn Độ biết sự khác biệt giữa nhà mình và nhà họ Hứa, Tần Chí Hồng từng nhắc nhở với anh ta rất nhiều lần, Tần Văn Độ cũng không phải là người hành động bốc đồng.
Thái độ của Hứa Ánh Bạch với người ngoài, rốt cuộc là lạnh lùng hay khinh thường, rốt cuộc cũng không rõ phần nào nhiều hơn phần nào. Nhiều năm trước, khi anh ta còn là một thiếu niên, Hứa Ánh Bạch đã như vậy, Hứa Ánh Bạch chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh ta, người có thể lọt vào mắt anh, từ trước đến nay đều rất ít.
Thái độ của anh đã rất rõ ràng, anh đến đây làm gì, không cần phải báo cáo với Tần Văn Độ.
Ngón tay Tần Văn Độ không tự chủ được mà siết chặt. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Ngôn Nguyệt thay quần áo xong bước ra.
Bên ngoài cửa sổ, mưa to đã dần dần dịu đi, Hứa Ánh Bạch thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía cô. Cô gái trên người không có một vết thương nào, theo tiếng mưa nhỏ dần, tâm trạng cô cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn.
Tần Văn Độ đi tới, ôm lấy vai Ngôn Nguyệt, dịu dàng nói: “Xin lỗi, cục cưng, lần sau anh sẽ không uống rượu nữa, tối nay về sớm với em.”
“Xin lỗi.” Ngôn Nguyệt không để ý đến Tần Văn Độ, cô cúi đầu, nhìn Hứa Ánh Bạch, sắc môi vẫn hơi tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Đã làm phiền anh rồi.” Nếu lúc đó cô tỉnh táo hơn một chút, cô tuyệt đối sẽ không gọi điện cho Hứa Ánh Bạch.
“Chuyện nhỏ.” Giọng điệu Hứa Ánh Bạch rất bình tĩnh, không khác gì bình thường. Không hề hỏi thêm về chuyện giữa cô và Tần Văn Độ.
Chẳng bao lâu, xe nhà họ Hứa đã biến mất trong màn mưa.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!!!]