Chương 5: Giả sử người ôm em hôn em là Hứa Ánh Bạch

Chương 5: Giả sử người ôm em hôn em là Hứa Ánh Bạch

Sáng nửa đêm hôm đó, đèn trong phòng sách của biệt thự nhà họ Hứa vẫn sáng, không ít người đi làm về muộn vô tình nhìn thấy ánh đèn này, đều không tự chủ được mà chậm lại bước chân. Ngôi biệt thự này có vị trí đắc địa, có lịch sử hàng trăm năm, nằm trong khu bảo tồn di tích lịch sử của khu phố cổ Lịch Thành. Ít ai biết, ngôi biệt thự này thực ra là có chủ sở hữu. Theo thông lệ, nó sẽ là một trong những sính lễ nhỏ bé khi con cháu nhà họ Hứa lấy vợ.

Đêm mưa bão đó, chuyện Ngôn Nguyệt và Tần Văn Độ cãi nhau, Ngôn Nguyệt ném hết đồ đạc của anh ra ngoài, không biết bằng cách nào mà đã bị Ngôn Cao Vịnh biết được, thế là lập tức có điện thoại gọi đến.

“Khi nào con mới chịu thay đổi tính cách tiểu thư của mình lại?” Ngôn Cao Vịnh nói: “Chắc chắn rồi sớm muộn gì Tiểu Tần cũng sẽ chịu đựng không nổi con. Lễ đính hôn của hai đứa đã chuẩn bị cử hành vào tháng sau, chuyện đã định sẵn, con còn muốn thế nào nữa?”

Cô cúi đầu im lặng: “Ông đừng quản, người muốn kết hôn là tôi, tôi muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì không kết hôn.”

“Lần này không kết hôn thì sau này cũng đừng kết hôn nữa.” Ngôn Cao Vịnh nói: “Tần Văn Độ mà con cũng coi thường, vậy con còn muốn tìm ai nữa?”

“Ngôn Cao Vịnh, có phải ông còn để ý đến cổ phần của mẹ tôi không?” Ngôn Nguyệt đỏ mắt: “Ông cứ yên tâm, dù tôi có chết đi, trước khi chết cũng sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông để đăng ký kết hôn, rồi đem tài sản đi quyên góp hết, các người đừng hòng động vào một đồng nào.”

Di sản khổng lồ mà Đàm San Lâm để lại hiện đang do nhà họ Ngôn quản lý, khi cô kết hôn, tài sản mới có thể chuyển giao hoàn toàn cho cô.

Sau khi cúp điện thoại, cô tiếp tục đi về ký túc xá. Mấy ngày nay, sắp đến kỳ thi cuối kỳ, cô lại chuyển về ký túc xá ở, cũng đã mấy ngày không liên lạc với Tần Văn Độ. Ngược lại anh ta hết sức ân cần, mua quà, mua quà, đưa đồ ăn cho cô.

Tần:[Chiều không có việc gì, tới trường đón em đi chơi, đợi anh]

Thoát khỏi giao diện tin nhắn, cô lại nhìn thấy tin nhắn của mình với Hứa Ánh Bạch hôm qua, không khỏi cắn môi.

Cô luôn cho rằng, sau khi Hứa Ánh Bạch đi du học vào cấp ba, sẽ không bao giờ quay lại. Những năm gần đây, công cuộc học tập của anh vẫn vô cùng xuất sắc, sự nghiệp cũng vô cùng thuận lợi, còn có lý gì để quay lại, thậm chí còn quay lại Lịch Thành?

Buổi chiều, lúc cô và Hạ Đan Tuyết sóng vai ra khỏi nhà ăn, Hạ Đan Tuyết nắm tay cô, đột nhiên hào hứng chọc cô một cái: “Nguyệt nguyệt, cậu nhìn xem ai tới kìa?”

Dưới cây anh đào ở ngã tư đường, một người đàn ông cao ráo tuấn tú ôm một bó hoa hồng tươi tắn, vô cùng nổi bật.

Cô cắn môi, vẫn không thèm để ý đến anh ta.

Mấy ngày nay, anh ta đã gửi cho cô vô số tin nhắn, đùa giỡn có, xin lỗi có, còn tặng quà cho cô liên tục, đến cả bạn cùng phòng cũng đều nói cô thật may mắn, có một người hôn phu như vậy.

“Được rồi, đừng làm lơ anh nữa.” Tần Văn Độ nắm lấy tay cô: “Hồi nhỏ, lần chúng ta đi cắm trại hè, em bị sốt, một mình anh cõng em đi mấy dặm đường để đến được bệnh viện. Lúc đó, em nói, em nợ anh một điều ước, bây giờ anh lấy ra dùng, để anh và em làm lành được không?”

Khoảng thời gian đó Đàm San Lâm qua đời, cô mắc bệnh mấy lần, sức khỏe luôn không tốt, toàn bộ ký ức đều ngắt quãng. Tần Văn Độ đã nhắc đến chuyện này với cô không chỉ một lần, mấy người Ngôn Cao Bịnh cũng đem chuyện này ra trêu chọc cô.

Có lẽ lời của Tần Văn Độ nói là đúng, cô không khó chiều, mỗi lần họ nhắc đến những chuyện thời thơ ấu, đều rất có hiệu quả với cô. Ngôn Nguyệt cứng miệng nhưng mềm lòng. Cô không có anh chị em, mẹ cô thì mất sớm. Ngôn Cao Vịnh cũng không có bầu bạn với cô. Chỉ có anh ta đã đồng hành cùng cô trong nhiều năm qua.

Anh ta thấy tâm trạng của Ngôn Nguyệt đã hơi dịu lại, lập tức nắm lấy thời cơ: "Chiều nay em rảnh không? Anh đưa em đi chơi."

Tài xế nhà họ Tần đang lái xe, trong khi Ngôn Nguyệt vẫn còn tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm nghị. Tần Văn Độ thì lại không để ý, anh ta nghiêng người sang, vẫn mỉm cười: “Em cũng giỏi thật đấy."

Ngôn Nguyệt không hiểu.

"Chỉ vì cuộc gọi của em, Hứa Ánh Bạch mới vừa về nước, nửa đêm lại đội mưa đi mấy chục cây số để đến tìm em." Tần Văn Độ kéo cô vào lòng: "Em có biết những ngày gần đây có biết bao bữa tiệc chờ anh ta? Có bao nhiêu người đang xếp hàng để gặp anh ta không?"

Ngôn Nguyệt thực sự không muốn cãi nhau với anh ta, cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tần Văn Độ có thói quen dùng nước hoa của nam và luôn thích mùi gỗ nồng. Bây giờ, cổ áo anh ta toát ra hương hoa hồng ngọt ngào ấm áp. Có lẽ vì theo học nghệ thuật, Ngôn Nguyệt có thính giác và khứu giác rất nhạy bén, đặc biệt là đối với mùi hương của con người. Tần Văn Độ là người đàn ông mà cô quen thuộc nhất, Ngôn Nguyệt chưa từng ngửi thấy mùi nước hoa này trên người anh trước đây.

Đột nhiên cô có một cảm giác kỳ lạ, nhưng không nghĩ quá nhiều.

Cái cổ thon thả trắng ngần của thiếu nữ tựa vào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta, Tần Văn Độ đột nhiên cảm thấy thoải mái trở lại.

Tần Văn Độ ôm cô vào lòng. "Tháng sau đã là lễ định hôn, váy đính hôn và váy cưới của em đã được may rồi. Hôm nay chúng ta đi thử nhé, có vui không?"

Ngôn Nguyệt tưởng họ sẽ đi chơi, có hơi thất vọng khi nghe nói họ sẽ thử váy cưới, nhưng cô không thể hiện ra, chỉ gật đầu.

Cô thực sự xinh đẹp, với khuôn mặt trắng và hàng mi cong dài. Khi nhìn kỹ, dường như cô lại càng tinh tế hơn. Ngay cả khi cô trở nên lạnh lùng, cô vẫn rất cuốn hút. Làm ta không thể không muốn vuốt ve cô.

Nhưng Ngôn Nguyệt lại đẩy anh ta ra.

"Em không có tâm trạng," Cô nhẹ nhàng nói.

"Nếu người ôm em hôn em là Hứa Ánh Bạch thì em có tâm trạng không?" Tần Văn Độ nói.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TRUYỆN NHÉ!!!]