Chương 3: Chuyện duy nhất anh ta thắng Hứa Ánh Bạch

Chương 3: Chuyện duy nhất anh ta thắng Hứa Ánh Bạch

Mẹ của Chúc Văn Thanh hiện đang ở giai đoạn cuối của bệnh suy thận, cần chạy thận ít nhất ba lần một tuần, nhưng chỉ tạm thời kéo dài mạng sống. Sau này, không nói đến đến nguồn thận, chỉ chi phí chạy thận, ném vào mấy chục vạn cũng chỉ để nghe ngóng. Chúc Văn Thanh hiện đang làm một công việc văn phòng bình thường, lương tháng 6000 tệ, chỉ đủ để mẹ con cô ta sống tại thành phố lớn có chi tiêu cao như Lịch Thành.

Lúc đầu, nhà cô ta thuê thường xuyên bị người đòi nợ đến quấy rối, may mắn là sau khi cô ta chuyển đến biệt thự Nam Đình, những người này đã biến mất.

Khi còn nhỏ, Chúc Văn Thanh vừa học giỏi vừa xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi như cá vượt sông. Lúc đó, cô ta chưa hiểu chuyện, cũng không biết gia thế nhà họ Tần có nghĩa là gì, không giành lấy Tần Văn Độ, khiến cô ta hối hận cho đến tận bây giờ.

Bây giờ, cô ta nghe nói Tần Văn Độ có bạn gái, thậm chí đã sắp kết hôn rồi.

Chúc Thanh Văn cúi đầu nhìn cái bụng phẳng của mình, lại đưa tay sờ.

Cô ta cần tiền, nếu ở đây có một đứa con của nhà họ Tần thì sẽ có thể có được cả tiền lẫn người. Cô ta cũng không còn cách nào khác, mọi việc đều cần phải phấn đấu.

Thời gian đã không còn sớm, Ngôn Nguyệt đã nói trước với bạn cùng phòng rằng sẽ không về trường, nếu về lại phải giải thích, cô thực sự không muốn nhắc đến Tần Văn Độ nữa, đành gọi tài xế đi về số 115 phố Phất Ngôn Nguyệt.

Căn biệt thự nhỏ này là do ông ngoại Ngôn Nguyệt mua tặng cô vào sinh nhật một tuổi, đặc biệt chọn số trùng với ngày sinh của cô.

Ngôn Nguyệt ở đây vào cuối tuần, mở cửa bước vào, cô nhìn thấy những đồ đạc mà Tần Văn Độ để lại trong biệt thự. Ngôn Nguyệt cắn môi, tức giận không thể phát tiết, cô lườm đồ đạc của anh ta, đều nhét vào một cái túi lớn, sau đó ném xuống bên cạnh cửa.

Lại đổi mật khẩu khóa cửa, xóa đi vân tay của Tần Văn Độ.

Sau khi tắm xong, cô xõa tóc ra, pha cho mình một cốc nước nóng, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

Ngôn Nguyệt nằm co ro trên ghế sofa, đưa tay chạm lên môi của mình, vết thương trên môi vẫn còn đau nhói.

Khi thân mật với Tần Văn Độ, anh ta rất ít quan tâm đến cảm xúc của cô. Cô đã nói với anh ta vô số lần rằng cô không thích anh ta đến gần cô khi uống rượu, không thích thân mật ở nơi công cộng, nhưng anh ta đều bỏ qua.

Cô thực sự không thích những chuyện này, cũng không hiểu thú vị ở đâu. Cô chỉ thích Tần Văn Độ đơn giản ở bên cô, nói chuyện với cô, nghe cô chơi đàn. Nhưng Tần Văn Độ lại muốn cô phải thực hiện nghĩa vụ của một người bạn gái.

Sau lễ đính hôn với Tần Văn Độ vào tháng sau, đám cưới chính thức sẽ diễn ra vào năm sau. Cô chưa từng yêu ai, người đầu tiên cô thích chính là Tần Văn Độ, cô cũng là người chủ động tỏ tình với anh ta.

Quan hệ xã hội của Ngôn Nguyệt thực sự rất đơn giản, cô xinh đẹp, nhưng từ nhỏ bên cạnh cô đã có rất ít người khác giới, phần lớn là bạn bè cùng giới, Tần Văn Độ là người đàn ông thân thiết duy nhất của cô.

Tần Văn Độ cũng hiểu rõ điều này, Ngôn Nguyệt xinh đẹp là thế, lại có gia thế tốt, biết chơi nhạc, ngây thơ trong sáng, một lòng một dạ với anh ta. Trong mắt cô hoàn toàn không có người đàn ông khác, điều này cũng khiến anh ta rất thích thú, nên anh ta mới tha thứ cho những tính xấu của cô.

Thậm chí, điều khiến anh ta âm thầm thấy sung sướиɠ, đó là từ nhỏ anh ta luôn bị Hứa Ánh Bạch áp đảo, bất kể ngoại hình, gia thế hay tài năng cá nhân. Hứa Ánh Bạch thậm chí còn chưa bao giờ đặt anh ta vào trong mắt.

Nhưng chỉ có duy nhất điều này, anh ta đã dễ dàng đánh bại Hứa Ánh Bạch, nghĩ đến nụ hôn với Ngôn Nguyệt trước mặt Hứa Ánh Bạch vào tối nay, anh ta thậm chí cảm thấy mình hoàn toàn không hối hận.

Nghĩ đến đây, ở trong hành lang, Tần Văn Độ cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Anh ta nghĩ, quay về dỗ dành Ngôn Nguyệt là được thôi. Cô vốn hay giận dỗi, nhưng mỗi lần đều sẽ tha thứ cho anh ta rất nhanh.

...

Mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào Ngôn Nguyệt đã ngủ gục trên ghế sofa.

Đồng hồ phát ra tiếng tích tắc nhẹ nhàng, không biết trời đổ mưa lớn từ khi nào.

"Ngôn Nguyệt, em mở cửa ra đi." Giữa đêm, cô bị tiếng gõ cửa dữ dội đánh thức.

“Anh biết em vẫn đang ở trong đó mà.” Là giọng nói tức giận của người đàn ông.

Tần Văn Độ đứng ở cửa, rượu chưa tan, lửa giận trong mắt bùng cháy, cái miệng túi ở cửa được mở toang, bên trong ngổn ngang đồ đạc của anh ta.

*

Mùa hè ở Lịch Thành thay đổi rất nhanh.

Những hạt mưa to rơi xuống lá chuối ngoài cửa sổ, phát ra tiếng rào rào.

Ngôi nhà cũ của nhà họ Hứa đã lâu không có người ở, hôm nay anh ta đột nhiên nói muốn trở về, nên ban ngày đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ai cũng biết tính cách của Hứa Ánh Bạch thích yên tĩnh, đợi anh trở về, mọi người đã âm thầm rời đi, chỉ còn lại một ngôi nhà trống rỗng.

Cửa phòng tắm đóng lại, dù ở một mình, người đàn ông vẫn im lặng, kiềm chế, quần áo không xộc xệch, hai mươi mấy năm nay, anh vẫn sống như vậy.

Dùng khăn lau khô nước đọng trên tóc, Hứa Ánh Bạch xem qua danh sách công việc trong đêm như thường lệ, ở cuối cùng của đống giấy tờ là một tấm thiệp đỏ chói.

Thiệp mời đám cưới do bố của Tần Văn Độ làm cho con trai rất tinh xảo, kiểu dáng truyền thống, màu đỏ tươi, thời gian là mười lăm tháng tám.

Những ngón tay thon dài lật mở tấm thiệp, trang bìa viết tên của cô dâu chú rể bằng mực vàng.

Chú rể: Tần Văn Độ. Cô dâu: Ngôn Nguyệt.

Mưa mùa hè rơi bên ngoài cửa sổ, anh chăm chú nhìn tấm thiệp, hàng mi rậm buông xuống, che đi vẻ mặt mơ hồ trong đáy mắt.

Anh gửi tin nhắn cho trợ lý Khưu Duệ: “Để trống lịch trình ngày này."

Khưu Duệ trả lời ngay lập tức: “Vâng thưa anh. Món quà chúc mừng nên chuẩn bị ở mức độ nào?"

Sau khi nhận được câu trả lời, Khưu Duệ sớm quen với việc không hỏi gì nhiều, chỉ cần ghi chép lại. Sau đó, anh ấy gửi cho Hứa Ánh Bạch một dãy số.

"Đây là số điện thoại của cô Ngôn." Khưu Duệ nói: “Cô ấy đã đổi số cách đây bốn năm, tôi cũng đã gửi cho cô ấy số điện thoại mới của anh ở trong nước rồi."

Số điện thoại của Hứa Ánh Bạch, hiện tại ở Lịch Thành, có lẽ chỉ có chưa đến năm người biết.

Mưa càng lúc càng to, nửa đêm, lúc gần một giờ, điện thoại đột nhiên rung lên. Hứa Ánh Bạch ngủ không ngon, nhanh chóng tỉnh dậy, nhìn rõ cuộc gọi đến, con ngươi đen thẫm đột nhiên bừng sáng.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mơ hồ của cô gái, có chút khàn khàn, mang theo chút nức nở: “Anh còn ở Lịch Thành chứ? Có thể giúp em một việc không?”

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!!!]