Chương 6: Đừng xóa số anh nữa

Chương 6: Đừng xóa số anh nữa

Tần Văn Độ vừa dứt lời, mặt Ngôn Nguyệt đỏ bừng lên, cô tức giận, vùng ra khỏi tay anh ta rồi mắng: “Tần Văn Độ, anh có điên không vậy?”

Ngôn Nguyệt bình thường rất ít khi nổi giận như vậy. Câu nói của Tần Văn Độ vang lên trong đầu cô.

Trong lòng Ngôn Nguyệt, Tần Văn Độ là một người đàn ông rạch ròi, thân thuộc, có tốt có xấu, có thói hư của đàn ông nhưng đối với Hứa Ánh Bạch, cô không thể liên hệ anh với những chuyện bẩn thỉu này. Không thể gán cho anh từ “ham muốn”, đay giống như một sự xúc phạm.

“Nguyệt Nguyệt ngoan, anh biết em chỉ yêu mình anh.” Tần Văn Độ lại rất hài lòng với phản ứng của cô, cười ha ha: “Đùa thôi mà.”

Đương nhiên anh ta tin tưởng rồi. Mọi người đều biết Ngôn Nguyệt yêu anh ta như thế nào. Không lâu sau khi Đàn San Lâm qua đời, gần như từ sau lần trại hè đó, Ngôn Nguyệt bắt đầu theo đuôi anh ta. Sau đó lớn lên, đối với những người đàn ông khác cũng đều lạnh lùng, nhận được thư tình cũng không thèm nhìn.

Ngôn Nguyệt là hoa khôi được ngầm thừa nhận vào lúc đó, mọi người đều nói cô cao ngạo, vậy mà hai người hẹn hò lại vì Ngôn Nguyệt chủ động tỏ tình với anh ta. Bây giờ Tần Văn Độ vẫn nhớ cảm giác được Ngôn Nguyệt tỏ tình. Lúc đó, anh ta đang uống rượu với một đám bạn, được vây quanh và cổ vũ nói anh may mắn, lòng tự trọng của đàn ông được thỏa mãn rất nhiều.

Thực ra Tần Văn rất hài lòng với Độ Ngôn Nguyệt, sau khi ở bên cô, bạn bè của cô rất trong sạch, không có bất kỳ bạn bè khác giới nào, tự giác giữ khoảng cách với nam giới, những hành động thân mật này, cô chỉ xảy ra với mình anh ta.

Mặt Ngôn Nguyệt đỏ bừng, ngực vẫn còn phập phồng.

Rất nhanh đã đến địa chỉ, họ là khách hàng vip, liền có đội ngũ đón tiếp. Váy cưới đã đặt của Ngôn Nguyệt là do Tần Văn Độ chọn, màu đỏ hoa hồng, cổ chữ V, eo thon thả, cổ hơi thấp. Ngôn Nguyệt không thích lắm, bảo thợ may sửa lại cổ áo.

Nhà tạo mẫu bắt đầu trang điểm và làm tóc cho cô, Ngôn Nguyệt luôn không có hứng thú, tùy ý để nhà tạo mẫu làm trên mặt và tóc của mình. Ngược lại, nhà tạo mẫu dành những lời khen ngợi không ngớt cho mái tóc dài dày uốn xoăn của cô, nói đó là mái tóc đẹp nhất mà cô ấy từng thấy.

Ngôn Nguyệt bèn cầm lấy tạp chí trên kệ bên cạnh để tùy tiện xem, chưa lật được mấy trang, đã nghe nhà tạo mẫu gọi cô nhìn lên với giọng đầy ngạc nhiên.

Đàn ông trang điểm dễ hơn, Tần Văn Độ đã từ phòng thử đồ bước ra, đang chỉnh cổ áo vest và nói chuyện với nhà tạo mẫu. Anh ta mặc một bộ vest tối màu có hoa văn, cà vạt Windsor, cùng chiếc áo sơ mi màu xám độc đáo. Tần Văn Độ luôn tự tin về ngoại hình của mình, anh ta thực sự rất đẹp trai, từ nhỏ đã không thiếu người theo đuổi.

“Cô Ngôn, chồng chưa cưới của cô thật là đẹp trai, lần đầu tiên chúng tôi gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy. Anh ấy cũng đối xử tốt với cô, cô thật là may mắn.” Biết họ sắp kết hôn, lại là khách hàng lớn, thợ trang điểm không tiếc lời khen ngợi Tần Văn Độ lên tận trời cao.

Ngôn Nguyệt không nói gì, cũng không trả lời, ánh mắt quay trở lại tạp chí.

Nhiều người khen Tần Văn Độ đẹp trai, nhưng cô dường như chưa bao giờ nghĩ vậy. Nói cách khác, cô dường như chưa bao giờ quan tâm đến ngoại hình của anh ta.

Tần Văn Độ tự đi đến, chủ động hỏi Ngôn Nguyệt thấy thế nào. Ánh mắt của Ngôn Nguyệt chỉ dừng lại trên chiếc áo sơ mi của anh ta trong chốc lát, sau đó liếc nhìn vài lần, nói quần áo đẹp lắm. Tuy nhiên sắc mặt lại không thể hiện được bao nhiêu sự kinh ngạc và bất ngờ từ tận đáy lòng, khiến Tần Văn Độ thất vọng không thôi.

“Quá đẹp.” Cuối cùng, thợ trang điểm giúp Ngôn Nguyệt làm tóc xong, khen ngợi bảo cô đứng dậy tự mình nhìn xem.

Trong gương, cô gái trẻ được trang điểm lộng lẫy, đôi mắt to sáng, thần sắc có chút uể oải.

Lần này, cô dường như hoàn toàn không còn hứng thú để cho Tần Văn Độ xem như lúc ở lễ thành lập trường. Thấy Tần Văn Độ đang bàn bạc chi tiết với nhà thiết kế, cô cũng không sấn sổ lại, chỉ chụp vài tấm ảnh gửi cho Đường Khương qua WeChat.

Giờ ở London vẫn còn sáng sớm, Đường Khương đang ăn sáng, trả lời rất nhanh: “Váy này sao? Cũng khá đẹp, khi nào định ngày cưới thì nói cho tớ biết, lúc đó tớ sẽ về trước một tuần. À, trang phục phù dâu của tớ đã chuẩn bị chưa.”

Đường Khương nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt. Ngôn Nguyệt ở trước mặt bạn bè luôn rất dịu dàng, cô chậm rãi trả lời từng câu hỏi, trò chuyện với Đường Khương, cũng không đi tham gia cuộc thảo luận của Tần Văn Độ và nhà thiết kế.

Mọi người cũng lần đầu tiên thấy một cô dâu đơn giản như vậy, ngoại trừ yêu cầu tăng cổ áo váy cưới, Ngôn Nguyệt không có bất kỳ ý kiến nào khác, cũng không quá quan tâm đến chi tiết, việc thử váy cưới nhanh chóng được giải quyết, Tần Văn Độ liền đưa Ngôn Nguyệt về nhà.

Tối hôm đó, Trương Khải Hợp hẹn anh ta đi chơi bi-a.

Trong phòng bi-a, Tần Văn Độ vừa đánh xong một pha bóng đẹp, đang cúi xuống dùng khăn lau gậy. Phòng bi-a này là phòng bi-a dành cho hội viên, các cô gái phục vụ đều là những cô gái trẻ đẹp, mặc đồng phục thống nhất. Trương Khải Hợp ôm một cô gái phục vụ xinh đẹp đi tới, đưa cho Tần Văn Độ một điếu xì gà.

"Hôm nay tâm trạng anh Tần không vui sao?" Triệu Thành Phong cũng châm một điếu, nhìn sắc mặt Tần Văn Độ.

Có vẻ như trong giới đàn ông, chỉ có mấy chuyện như là: kinh doanh, giá cổ phiếu và phụ nữ. Trương Khải Hợp dạo này mới quen một cô bạn gái là người mẫu, anh ta tùy tiện cho cô ta vào vai chính trong một bộ phim ngắn. Cô ta cũng mới chỉ hai mươi tuổi đầu, vô cùng biết ơn anh ta, hai người tình cảm thắm thiết, nhưng cũng không ngăn cản được hôm nay anh ta ở đây, ân ái với cô gái phục vụ khác.

"Vui đùa thôi mà." Anh ta giơ ngón cái với Tần Văn Độ: “Lấy vợ thì vẫn phải lấy kiểu tiểu thư như chị dâu nhỏ."

Hôm đó Ngôn Nguyệt chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng bây giờ Trương Khải Hợp vẫn nhớ rõ như in, không nói đến nhan sắc, chỉ cần nhìn vóc dáng và khí chất, rõ ràng là con gái nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ.

"Bây giờ chị dâu nhỏ còn nhỏ tuổi." Trương Khải Hợp cười xấu xa: “Đợi đến khi kết hôn rồi trải nghiệm thì sẽ biết, dù sao cũng sắp rồi."

Một đám đàn ông cười cười ngầm hiểu ý. Tần Văn Độ thích ồn ào, vài lần như vậy, chút không vui sau khi bị Ngôn Nguyệt làm lạnh lùng vào ban ngày cũng tan biến đi phần lớn.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]