Chương 7: Đừng xóa số anh nữa

Chương 7: Đừng xóa số anh nữa

Từ phòng bida ra ngoài, anh ta không đi về nhà, gọi tài xế đến biệt thự Nam Đình.

Biết Tần Văn Độ tối nay sẽ đến, Chúc Thanh Văn đã tắm rửa, trang điểm kỹ càng, lại thay quần áo, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.

Tần Văn Độ đến lúc đó đã gần mười hai giờ, Chúc Thanh Văn mời anh ta vào. Cô ta mặc một chiếc váy lụa trắng, tóc đen buông xõa trên vai, theo bước đi, đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện.

Tần Văn Độ liếc nhìn rồi đột nhiên nhớ ra, Ngôn Nguyệt chưa bao giờ ăn mặc như vậy trước mặt anh ta, ngay cả khi cô ở nhà mặc váy ngủ cũng dài đến mắt cá chân, kín mít. Có một lần anh ta thật sự ngứa ngáy, không nhịn được nắm lấy mắt cá chân cô định sờ thử, kết quả bị Ngôn Nguyệt đá một cước.

Nhớ đến đây, tâm trạng anh ta lại trở nên không vui.

Chúc Thanh Văn rót trà cho anh ta, không cẩn thận trượt chân một cái, đúng lúc rơi vào lòng Tần Văn Độ, nửa người đều chìm vào lòng anh ta.

"Xin lỗi nhé A Độ, vừa rồi dọn dẹp, sàn nhà trơn quá." Cô ta nhỏ giọng nói, một lúc lâu sau mới đứng dậy.

Tần Văn Độ như thể không có chuyện gì xảy ra, sau khi uống trà, anh ta nói với Chúc Thanh Văn: "Mấy ngày nay tôi anh giúp em tìm kiếm, có một người anh em, cậu ấy quen biết một bệnh viện vào tháng sau sẽ có người hiến, đến lúc đó em đưa dì đi ghép đi."

Mắt Chúc Thanh Văn sáng lên, ôm lấy ngực lại ngồi cạnh anh ta, không ngừng cảm ơn anh ta.

Tần Văn Độ từ bàn trà đẩy ra một tấm thẻ, nhẹ nhàng nói: "Trong thẻ có năm trăm nghìn, mật khẩu là 001105, em cứ dùng trước, thiếu thì nói với anh."

...

Chiều thứ Sáu, trên con phố ăn chơi của Đại học Lệ Giang, tại quán bar.

Một cô gái ôm đàn guitar chơi xong một bài ở trên sân khấu, khán giả có người huýt sáo, có người cổ vũ, có người vỗ tay. Cô đã chơi đàn guitar ở đây cả buổi chiều, đôi khi là bài hát do khán giả yêu cầu, đôi khi là đoạn nhạc do cô ngẫu hứng. Cô gái cúi đầu một cách quen thuộc, thu dọn đồ đạc và xuống sân khấu.

"Hôm nay đi sớm vậy?" Chủ quán kiêm pha chế hỏi. Cô gái này đến đây đã gần hai năm, mỗi lần đều là thứ sáu, anh ta lờ mờ biết cô là sinh viên khoa nghệ thuật của đại học Lệ Giang, ngoài ra thì không biết gì thêm.

Ngôn Nguyệt kéo khẩu trang lên, đeo đàn guitar lên lưng: “Hôm nay có việc."

Ngôn Nguyệt có thể nói là một tuyển thủ toàn năng, ngoài đàn cello ra, cô còn chơi được nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Trong đó, thứ cô thích thứ hai chính là đàn guitar, nhưng rất ít khi chơi trước mặt người khác. Ngôn Nguyệt không phải là cô gái ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc, khi căng thẳng, tâm trạng không tốt thì sẽ đeo khẩu trang, thay quần áo đến quán bar chơi đàn guitar. Đối với cô ấy mà nói đó là cách giải tỏa áp lực tốt nhất.

Thời gian chiều tà ở đại học Lệ Giang rất đẹp, đèn đường bắt đầu sáng lên từng cái một.

Ngôn Nguyệt đeo đàn guitar đi trên đường, cô mặc một chiếc áo hoodie đen kín đáo, tóc dài buộc đuôi ngựa cao, đeo mũ và khẩu trang.

Đi đến trước tòa nhà Minh Đức của đại học Lệ Giang, cách đó không xa dường như có một nhóm người vừa đi ra từ tòa nhà chính, ánh mắt Ngôn Nguyệt đột nhiên cứng đờ.

Người đi bên ngoài cùng là phó hiệu trưởng của họ, có một số người đàn ông và phụ nữ trung niên mà cô không quen biết, không biết họ đang nói gì.

Người ở giữa, trong đám đông luôn nổi bật và thu hút ánh nhìn, rất trầm tĩnh, nhưng khóe mắt và lông mày toát lên vẻ lười biếng và mệt mỏi khó che giấu, đang nhìn về phía xa. Anh luôn như vậy, ngay cả khi ở trung tâm đám đông, anh lại tựa như hoàn toàn không ở đó.

Ngôn Nguyệt cắn môi, ngừng bước theo phản xạ có điều kiện.

Mặt trời lặn, nhuộm vàng mặt hồ Tuân Quang cách đó không xa, trông thật lấp lánh. Gió chiều đang thổi, Ngôn Nguyệt chớp mắt, nhìn thấy họ ngày càng gần. Cô cố ý tránh né, trốn sau cây bạch quả. Một đám đông khác lại đi ra từ tòa Minh Đức, khi nghe thấy ai đó gọi cô, Ngôn Nguyệt cứng đờ cả người theo phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, là một người đàn ông lạ mặt hơn bốn mươi tuổi.

Người đàn ông này hẳn là đến từ lớp MBA của đại học Lệ Giang, vừa tan học.

Hôm nay cô cố tình ăn mặc kín đáo giản dị, nhưng không che được dáng người mảnh mai, làn da trắng như tuyết, cùng đôi mắt nai lấp lánh khi ngẩng đầu lên, trong mắt người đàn ông rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc.

Ông ấy đang tìm cô hỏi đường, Ngôn Nguyệt trả lời một cách thiếu tập trung, nhưng người đàn ông không đi, lại trò chuyện với cô. Hỏi cô có phải là sinh viên đại học Lệ Giang, năm nay học năm mấy, có học nhạc không?

Ngôn Nguyệt vẫn chưa trả lời, bóng tối đột nhiên ập xuống.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy một khuôn mặt lạnh lùng.

Hứa Ánh Bạch chắn giữa hai người, che khuất tầm nhìn của người đàn ông.

“Công tử Hứa, người cậu quen sao?” Người đàn ông rõ ràng cũng biết Hứa Ánh Bạch, trên mặt lộ ra nụ cười hơi ngượng ngùng.

Hứa Ánh Bạch nói: “Bạn học.”

Anh nói rất ít, giọng điệu rất nhẹ, người đàn ông hiểu ý, không còn dây dưa.

Ngôn Nguyệt đứng rất lâu, cô không ngẩng đầu lên, cũng không tháo khẩu trang, nhỏ giọng nói với anh: “Cảm ơn.”

Cảm ơn. Từ này dường như là câu mà cô nói nhiều nhất với anh.

Hứa Ánh Bạch không ở lâu, xoay người rời đi.

Bóng dáng bị ánh sáng kéo rất dài, Ngôn Nguyệt đứng ở nơi đó, thấy bóng lưng thon dài của anh, cơn buồn bực khó tả trong lòng kia lại bò lên, không biết từ đâu mà đến, cô siết chặt dây guitar.

“Ngôn Nguyệt, đừng xóa số của anh nữa.” Theo tiếng bước chân, anh quay lại, dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường, sống mũi cao thẳng của người đàn ông và gương mặt trong vắt gần trong gang tấc, nhìn cô, dịu dàng mà lịch sự hỏi: “Được không?”

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH NHANH HƠN NHÉ]