Chương 29: Ghen rồi

Chương 29: Ghen rồi

Ngôn Nguyệt có người mới.

Trước đây, Chúc Thanh Vân từng nói về Ngôn Nguyệt, rằng có thể cô đã tùy tiện kéo một người lang thang trên đường phố về kết hôn, chắc chắn sẽ quay lại quấn lấy anh ta. Tần Văn Độ không nói gì, nhưng trong lòng cũng có phần đồng ý với những lời Chúc Thanh Vân nói.

Ngôn Nguyệt không thể trong thời gian ngắn, không có sự hỗ trợ của Ngôn Cao Vịnh, tìm được một người khác có điều kiện tương đương với anh ta, chứ đừng nói đến người có điều kiện tốt hơn.

Ngô Khải không nhìn rõ biển số xe, nhưng nhớ được kiểu xe.

"Lão Tần, vợ cậu chắc chắn không phải là loại phụ nữ ham tiền, nhưng mà xã hội bây giờ, cám dỗ đối với phụ nữ xinh đẹp quá nhiều, cậu vẫn nên cẩn thận hơn." Ngô Khải vẫn cho Tần Văn Độ một cái cớ để gỡ gạc.

Tần Văn Độ nói: “Cảm ơn, lần sau tôi mời cậu ăn cơm."

Sau khi cúp điện thoại, anh ta mang khuôn mặt u ám, mặc quần áo vào, châm một điếu thuốc, cũng chẳng còn hứng thú gì nữa.

Anh ta có nghe loáng thoáng về vụ kiện tụng giữa Ngôn Nguyệt và Ngôn Cao Vịnh. Bây giờ quan hệ giữa hai bố con rất căng thẳng, nhưng cho dù như vậy, Ngôn Nguyệt cũng không đến mức thiếu tiền chứ. Số tài sản kếch xù mà nhà họ Đàm để lại cho cô cũng đủ cho một cô gái nhỏ tiêu xài cả đời, huống hồ Ngôn Nguyệt vốn không phải là người thích ăn chơi sa đọa.

Có lẽ nào, vì mâu thuẫn với anh ta, nên mới tự hạ thấp bản thân như vậy?

Não Tần Văn Độ quay nhanh như chong chóng, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình có lý.

Anh ta quyết định phải gặp Ngôn Nguyệt một lần.

Nghĩ đến đây, Tần Văn Độ không khỏi có chút bực bội.

Sau khi hai người chia tay, anh ta không phải là không cố gắng liên lạc với Ngôn Nguyệt. Nhưng Ngôn Nguyệt như bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không tìm được người. Điện thoại, WeChat, QQ và tất cả các cách liên lạc có thể nghĩ tới đều bị cô chặn và từ chối kết bạn.

Ngôn Nguyệt không quay lại căn hộ cũ của họ, cũng không về biệt thự ở Phất Nguyệt. Cô cũng đã thay ổ khóa của căn biệt thự ở Phất Nguyệt.

Vài ngày trước, Tần Văn Độ nhận được một bưu kiện, là tất cả những đồ vật anh ta từng để lại ở chỗ Ngôn Nguyệt. Được đóng gói cẩn thận và chuyển đến tận nhà bằng chuyển phát nhanh.

Thậm chí bưu kiện còn là trả tiền khi nhận.

Mặt Tần Văn Độ đen xì, trả tiền bưu kiện.

Tần Văn Độ không hiểu nổi. Ngôn Nguyệt từ nhỏ đã thích anh ta, vì anh ta mà không thèm nhìn ai khác.

Thực ra, anh ta cũng hiểu, một phần lớn nguyên nhân là vì Ngôn Nguyệt quá cô đơn. Khi Ngôn Nguyệt còn học tiểu học, mẹ ruột đã tự tử ngay trước mặt cô, Ngôn Cao Vịnh thì chỉ lo kiếm tiền, cũng không quan tâm nhiều đến con gái. Mặc dù gia đình giàu có, nhưng thực tế cô chỉ là một cô bé đơn độc, lại hướng nội và nhạy cảm, rất cần tình yêu thương và che chở của người khác.

Tần Văn Độ tự cho rằng mình đã nắm bắt được điểm này, nhưng không ngờ Ngôn Nguyệt lại dứt khoát chia tay anh ta.

Tần Văn Độ bực bội nên không có thái độ tốt. Chúc Thanh Vân cũng khoác thêm một chiếc áo, nhưng không hề tức giận.

Suy nghĩ của Chúc Thanh Vân rất thấu đáo, cô ta biết mình cần gì.

Cô ta cần tiền và mối quan hệ để chữa bệnh cho mẹ, để đảm bảo cho tương lai của mình. Vài năm qua, vì người bố tệ bạc kia, cô ta và mẹ đã phải chịu nhiều đau khổ, Chúc Thanh Vân không muốn nhớ lại nữa.

Cô ta không có nhiều tình cảm với Tần Văn Độ, về bản chất, Tần Văn Độ không phải là kiểu người cô ta thích. Tuy nhiên, cô ta cần tiền để chữa bệnh cho mẹ. Hơn nữa, Chúc Thanh Vân cũng tự nhận rằng mình đã làm tốt, Tần Văn Độ cũng nhận được nhiều lợi ích từ cô ta.

Chúc Thanh Vân cười cười, giọng dịu dàng nói: "Không sao đâu, cô ta không thể rời xa anh được."

"Em nhớ hồi trung học, hai người cũng từng cãi nhau." Trong khoảng thời gian đó, ai cũng nhận ra Tần Văn Độ có cảm tình với Chúc Thanh Vân, tin đồn về hai người lan truyền khắp trường. Chúc Thanh Vân nhớ, chính trong khoảng thời gian đó, cái đuôi nhỏ bám theo Tần Văn Độ đã đột nhiên biến mất.

Tần Văn Độ suy nghĩ lại một chút: "Lúc đó cô ấy phiền quá, cả ngày bám lấy anh, hỏi anh có phải muốn yêu đương rồi không, rồi lại hỏi sau này có còn nói chuyện với em nữa không. Rồi anh cãi nhau với cô ấy, bảo cô ấy đừng làm phiền anh nữa, bởi anh cũng có cuộc sống riêng của mình."

Tần Văn Độ vẫn nhớ, sau khi anh ta nói ra những lời tàn nhẫn, Ngôn Nguyệt đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh ta trong một tuần. Cô xin nghỉ ốm, khi quay lại trường đã gầy đi trông thấy, mắt đỏ hoe, cũng không còn bám lấy anh ta như trước.

Hình như trước đây, mỗi khi họ mâu thuẫn, người cuối cùng nhượng bộ luôn là Ngôn Nguyệt.

"Anh đối với cô ta..." Chúc Thanh Vân nói, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì: “thật nhẫn tâm."

Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt người phụ nữ trở nên vô cùng quyến rũ, khiến trái tim Tần Văn Độ rung động. Anh ta hung hăng hôn Chúc Thanh Vân một cái, tay không an phận: “Khác với em. Cô ấy chính là người như vậy, cần phải trị liệu định kỳ, nếu không sẽ hư hỏng. Em xem lần này chẳng phải vậy sao, bởi trước đây đối xử với cô ấy quá tốt, nên cô ấy mới được nước làm tới."

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]