Chương 30: Ghen rồi

Chương 30: Ghen rồi

Đêm khuya. Chúc Thanh Vân thức dậy uống nước, cô ta ôm bụng, nôn mửa một lúc trong nhà vệ sinh.

Trở lại phòng, Tần Văn Độ cởi trần ngủ rất say.

Chúc Thanh Vân nhìn lướt qua anh ta bằng ánh mắt hờ hững, biểu cảm không thay đổi. Cô ta lục tung ngăn kéo tìm ra một cuốn kỷ yếu, lật xem từng trang một. Đó là cuốn kỷ yếu mà trường cấp ba Lịch Thành làm hàng năm, phát cho học sinh lúc tốt nghiệp, có ảnh chụp toàn thể học sinh tốt nghiệp của từng khóa.

Những bức ảnh đã có tuổi đời, những nam thanh nữ tú trong ảnh đều mặc đồng phục.

Ngón tay Chúc Thanh Vân lật đến một trang, bỗng dừng lại, khẽ vuốt ve, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt một người.

Chàng trai cao ráo ở hàng cuối cùng, dù là một mình nhưng vẫn nổi bật. Lông mày thanh tú, khí chất lạnh lùng, lúc đó đã có khí chất như băng như tuyết.

Ngay cả khi anh chưa từng nói một lời với cô ta, đôi mắt lãnh đạm đó, thậm chí chưa từng nhìn cô ta.

Kiểu người như anh, trời sinh đã là để ngưỡng mộ. Trong đôi mắt ấy, sẽ không có bất kỳ ai.

Ngày thứ hai khai giảng, Ngôn Nguyệt dậy hơi muộn. Cô lề mề rửa mặt, ăn sáng, trong đầu đã diễn tập tám trăm lần cách gặp gỡ Hứa Ánh Bạch vào sáng nay, nhưng không ngờ Hứa Ánh Bạch đã đi làm rồi.

Người giúp việc trong nhà là một dì hiền hậu, họ Lưu, năm mươi tuổi, đã ở nhà họ Hứa nhiều năm. Con người yên tĩnh, cẩn thận, làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng, còn làm bữa sáng rất ngon.

"Hôm nay ông chủ có việc gấp ở công ty, nên đi sớm." Lưu Thanh Bình nói: “Thấy cô vẫn đang ngủ, nên không gọi cô ăn sáng."

"Cậu ấy nói có việc thì liên lạc với cậu ấy bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn dì Lưu." Ngôn Nguyệt một mình ngồi vào bàn ăn, không nói nên lời.

Đêm qua cô hầu như không ngủ được.

Nghĩ về anh, nghĩ về ý nghĩa của việc anh đã làm.

Ngôn Nguyệt trước đây chưa bao giờ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều đến vậy. Khi yêu Tần Văn Độ, cô muốn anh ta dành nhiều thời gian cho mình hơn, nhưng ngoài ra, dường như cô ít khi suy nghĩ đến việc bản thân là gì ở trong lòng Tần Văn Độ.

Sáng thứ hai có một tiết học lúc 10 giờ, Ngôn Nguyệt đến trường đại học Lịch Thành lúc 9 giờ rưỡi, buổi sáng tháng 9 vô cùng dễ chịu.

Bất ngờ, không lâu sau khi vào trường, cô đang đi một mình trên đường thì nhìn thấy người đàn ông đứng dưới gốc cây ngân hạnh, bước chân cô đột nhiên khựng lại.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác Jacket, tay cầm điếu thuốc, không biết đã đứng đó bao lâu, điếu thuốc đã cháy gần đến tàn.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Tần Văn Độ lập tức nhìn thấy cô gái đi ngang qua.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Ngôn Nguyệt sau ngày hôm đó, lúc cô dứt khoát nói lời chia tay.

Cô trông hoàn toàn không giống như những gì anh ta tưởng tượng, khuôn mặt trắng mịn, môi ửng hồng, khí sắc rất tốt. Cô ăn diện rất đẹp, đội mũ nồi, tóc buộc cao, mặc váy màu be dài đến đầu gối, tà váy hơi bồng bềnh, đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất.

Trước đây Ngôn Nguyệt vốn thích phong cách ăn mặc như vậy, có chút cổ tích, có chút mộng mơ. Sau này Tần Văn Độ chê cô ăn mặc quá trẻ con, bảo cô trưởng thành hơn, nên cô dần dần thay đổi phong cách ăn mặc của mình.

Anh ta nheo mắt nhìn, bỗng thấy ăn mặc như thế cũng khá đẹp.

"Ngôn Nguyệt." Anh ta gọi một tiếng.

Cơ thể Ngôn Nguyệt cứng đờ, nụ cười trên môi biến mất, thậm chí không nhìn anh ta, bước nhanh hơn như muốn trực tiếp rời đi.

Trong lòng Tần Văn Độ nổi lên một cỗ lửa giận, đuổi theo trong vài bước, muốn túm lấy cánh tay cô: “Ngôn Nguyệt, rốt cuộc em có ý gì?"

Anh ta tóm hụt, cô gái vẫn đứng yên: “Tôi đã nói rồi, tôi và anh không còn liên quan gì nữa."

"Được thôi." Tần Văn Độ nheo mắt: “Cứng cáp rồi phải không."

Hơn mười năm qua, có lẽ là do sự nhẫn nhịn và không ngừng lùi bước của Ngôn Nguyệt đã khiến anh ta có được sự tự tin như vậy.

Tần Văn Độ nói với giọng điệu mỉa mai: “Có người đã nói cho anh biết rồi Ngôn Nguyệt. Em để ý chuyện anh cùng bạn bè đi khám bệnh, còn em thì hay rồi, chỉ cho phép mình em cắm sừng anh à?"

“Tôi đã kết hôn rồi, Tần Văn Độ.” Ngôn Nguyệt nói: “Mong anh tôn trọng tôi.”

Trong lòng Tần Văn Độ có chút xấu hổ, vì nghe thấy cô bảo vệ người đàn ông kia.

Anh ta lại không tin Ngôn Nguyệt đã kết hôn.

Chẳng qua cô chỉ lấy cớ để kí©h thí©ɧ anh ta mà thôi.

“Vậy được. Nếu em đã kết hôn thì em đưa chồng em tới cho anh xem.” Tần Văn Độ châm biếm: “Đừng nói là quá kém cỏi nên không dám đưa ra chứ. Vì không bằng anh, nên em cũng biết ngại mà không đưa ra.”

Từ trước đến nay Tần Văn Độ luôn rất tự tin với điều kiện của bản thân.

"Trước đây là do anh khiến em hiểu lầm, anh cũng không nên cãi nhau với em trước lễ đính hôn. Bố mẹ anh đã trách móc anh rồi." Tần Văn Độ nói: “Em còn nhỏ tuổi, là con gái, anh phải nhường nhịn em hơn, có phải không?"

Mỗi lần, anh ta nói đến mức này, Ngôn Nguyệt đều tha thứ cho anh ta.

Ngôn Nguyệt mím môi, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta, không nói một câu, xoay người đi.

Trời càng tối, trong khuôn viên trường cũng có nhiều người hơn, thấy cô không ngoảnh đầu lại mà đi về ký túc xá nữ, Tần Văn Độ cũng không tiện đi theo.

Ký túc xá chỉ có Hoàng Nhiêu, đang đeo tai nghe, vẽ tranh chăm chú, thấy Ngôn Nguyệt liền giật mình.

"Ủa Nguyệt Nguyệt, chị nhớ em có tiết lúc mười giờ mà, sao về ký túc xá rồi."

Ngón tay của Ngôn Nguyệt xoắn lấy quai cặp: “Vừa, vừa nãy em gặp Tần Văn Độ ở dưới lầu."

Hoàng Nhiêu ném bút, chửi thề: “Thằng khốn, còn dám đến đại học Lê Giang chặn đường em, cẩn thận chị cho nó ra đảo luôn."

Hoàng Nhiêu học ngành mỹ thuật, là một coser có tiếng trong giới, sở hữu lượng fan đông đảo trên các nền tảng mạng xã hội.

Lòng Ngôn Nguyệt thấy ấm áp hẳn lên, những cảm giác khó chịu khi gặp Tần Văn Độ trước đó cũng tan biến.

"Em sẽ đi học sau." Ngôn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Hoàng Nhiêu: “Lúc đó anh ta chắc đã đi rồi."

"Nguyệt Nguyệt, em xem." Hoàng Nhiêu do dự một chút: “Em có nên nhắc chuyện thằng cha đó với bạn trai của em không?"

"Dù sao anh ta cũng đến chặn em, khiến tâm trạng em không tốt."

Hôm đó, trông có vẻ bạn trai mới của Ngôn Nguyệt cũng không giống người bình thường. Chắc chắn anh có khả năng giải quyết chuyện nhỏ này.

Ngôn Nguyệt cắn môi.

Chuyện của Tần Văn Độ như một cái gai trong lòng cô, không thể nhổ ra, cứ mãi chôn sâu.

Cô hoàn toàn không muốn nhắc đến, đặc biệt là... trước mặt Hứa Ánh Bạch.

"Em, em sẽ suy nghĩ thêm." Ngôn Nguyệt cắn môi, nhỏ nhẹ nói.

Hôm nay cô ở ký túc xá khá lâu, viết xong bản nhạc guitar cho "Forget Me Not", thử đàn cho các bạn cùng phòng nghe, ai cũng khen hay. Hoàng Nhiêu, Hạ Đan Tuyết và Mễ Kỳ đều đã follow tài khoản của cô.

Mặc dù mới đăng một video nhưng lượng fan của MOONFALL tăng nhanh hơn cô tưởng tượng.

Ngôn Nguyệt dự định cuối tuần này sẽ quay video thứ hai.

Tan học về nhà, mà Hứa Ánh Bạch vẫn chưa về.

Ngôn Nguyệt không biết gì về công việc của anh, nhưng sau khi hai người đăng ký kết hôn, mỗi ngày Hứa Ánh Bạch đều về nhà đúng giờ.

Mặc dù anh ít nói, nhưng căn nhà bỗng dưng trống trải khiến Ngôn Nguyệt cảm thấy cô đơn.

Hứa Ánh Bạch không ở nhà, cô dứt khoát gọi điện cho đầu bếp bảo tối nay không cần đến.

Bằng không, nấu nhiều thức ăn quá, một mình cô cũng ăn không hết.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]