Chương 28: Mất kiểm soát

Chương 28: Mất kiểm soát

Hứa Ánh Bạch ngồi ở ghế sau.

Không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở hai cúc, vẻ mặt so với bình thường có vẻ thoải mái và tùy ý hơn. Da anh rất trắng, đây là lần đầu tiên Ngôn Nguyệt thấy anh mặc áo sơ mi đen, trông vô cùng hợp.

Ngôn Nguyệt ngồi bên cạnh anh, nhớ đến những lời nói linh tinh của Đường Khương tối qua, chỉ cần nhìn thấy anh là đã muốn đỏ mặt.

Trong xe rất yên tĩnh, tài xế nhà họ Hứa lái xe vô cùng im lặng. Ngôn Nguyệt cũng không nói lời nào, cụp mắt xuống, cho đến khi cô kéo rèm cửa sổ ra nhìn đường, phát hiện hình như không phải đi về hướng nhà.

"Tối nay đi ăn ở ngoài." Hứa Ánh Bạch nói.

"...Còn có ai khác không?" Ngôn Nguyệt hỏi.

Cô theo bản năng có chút lo lắng, sợ Hứa Ánh Bạch dẫn cô đi gặp bạn bè. Cô không thích những nơi đông người, đặc biệt là trong tình huống hiện tại, mối quan hệ của họ còn rất lúng túng, Ngôn Nguyệt không biết Hứa Ánh Bạch sẽ giới thiệu cô như thế nào.

Hứa Ánh Bạch nói: “Không có."

Trái tim Ngôn Nguyệt mới có chút nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy câu nói vừa rồi của mình có vẻ quá vội vàng... Giống như cô đang nóng tìm kiếm không gian riêng tư để ở bên Hứa Ánh Bạch, vì vậy lại càng thêm ngượng ngùng hơn.

Khoảng hai mươi phút sau, họ đã đến nơi, là một nhà hàng tư nhân đặt trước, nằm ở phía Tây Lịch Thành.

Ngôn Nguyệt đã từng đến khu thương mại này, nhưng không ngờ lại có một nơi yên tĩnh và cách xa thành phố như vậy. Nhà hàng có diện tích rất lớn, có vẻ như chủ yếu phục vụ các món ăn Tô Châu. Nhân viên phục vụ, dù nam hay nữ, đều có ngoại hình ưa nhìn, mặc trang phục truyền thống. Tại đại sảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước chảy từ sân ngoài, khi có khách đến, sẽ có nhân viên dẫn họ đến phòng riêng.

“Anh cũng thích ăn món Tô Châu à?” Ngôn Nguyệt nhớ lại lần trước mình đã nói với anh rằng mình thích ăn món Tô Châu, nhưng lại không chắc, lần này có phải vì câu nói đó của mình hay không. Cô thực sự không mong, cũng không dám tự mình đa tình nữa.

Giọng Hứa Ánh Bạch mang vẻ nhàn nhạt, nghe không có nhiều cảm xúc: “Cũng bình thường.”

Ngôn Nguyệt cụp mi, không nói thêm gì.

Anh nhìn cô, trực tiếp nói: “Em thích ăn.”

Trong lòng Ngôn Nguyệt chợt vui mừng, cô nhận ra dường như anh đã ghi nhớ từng câu nói của mình.

Cô hơi e thẹn ngẩng mặt lên, nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, em không kén ăn mà.”

Hai người vào phòng riêng, đây là phòng tốt nhất của nhà hàng này.

Bên cạnh cửa sổ trúc là một khu vườn, tiếng nước chảy róc rách, hương hoa thoang thoảng, trên bầu trời là một vầng trăng khuyết mới nhú.

Có người chuyên chơi nhạc, đánh tỳ bà khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy, Ngôn Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, nhận thấy trình độ của người này rất cao.

Các món ăn cũng lần lượt được bày ra.

Người đàn ông đối diện ngồi thẳng lưng, tư thế ngồi ngay ngắn. Ngôn Nguyệt nhớ từ khi anh còn là một thiếu niên, dường như đã là như vậy, luôn luôn giữ phong thái vô cùng nghiêm trang. Cách cầm đũa và tư thế ăn uống, bất kể một cử chỉ động tác nào cũng đều thanh tao và đẹp đẽ, không thể soi ra bất kỳ sai sót nào.

Ngay cả việc chọn món ăn cũng gần như nhau.

Ngôn Nguyệt càng lúc càng căng thẳng, cô không muốn mất mặt trước Hứa Ánh Bạch. Hơn nữa, trưa nay đã bị bạn cùng phòng "bón" quá nhiều, bây giờ bụng cô thực sự không đói.

"Không thích món ăn ở đây à?" Hứa Ánh Bạch nhận ra.

"Không có." Ngôn Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chỉ là, em thấy hình như anh không thích ăn cho lắm... Hay là, lần sau chúng ta chọn theo khẩu vị anh thích nhé."

Hứa Ánh Bạch không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.

“Anh đã nói rồi.” Lại nói: “Ăn gì, đối với anh đều như nhau cả.”

Đó là cách mà các bậc trưởng bối nhà họ Hứa giáo dục cho anh, từ nhỏ anh đã được dạy dỗ để tránh xa những ham muốn, bất kể là ham muốn về mặt ăn uống hay là những ham muốn khác.

Sau này Hứa Minh Xuyên trở về nước, đã nhìn thấy được một thiếu niên lạnh lùng và xa cách như vậy.

Hứa Minh Xuyên là người khác biệt trong nhà họ Hứa, là người duy nhất không tán thành phương pháp giáo dục này.

"Ánh Bạch, có ham muốn là điều tốt." Hứa Minh Xuyên nói: “Mất kiểm soát mới là nguồn gốc của niềm vui sướиɠ của con người."

Bất kể trong mắt người đời, sự nghiệp của Hứa Minh Xuyên thành công như thế nào thì trong mắt Hứa Ánh Bạch, Hứa Minh Xuyên chính là một kẻ thất bại hoàn toàn.

Từ khi còn là một thiếu niên, anh đã nhìn nhận mọi thứ một cách lạnh lùng.

Hứa Ánh Bạch chỉ mất hai năm rưỡi để hoàn thành chương trình cử nhân, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ngành luật tại trường đại học Y ở Pháp, anh tiếp quản mảng kinh doanh luật pháp cho các tài sản ở nước ngoài của nhà họ Hứa, nhanh chóng tích lũy cho mình vốn liếng và tiếng tăm. Một năm trước, anh trở về nước, mảng kinh doanh trong nước của nhà họ Hứa càng trở nên to lớn và phức tạp hơn. Hiện nay, Hứa Ánh Bạch đã tiếp quản phần lớn mảng kinh doanh tại Lịch Thành, vậy mà anh còn rất trẻ, là người trẻ nhất trong số các con cháu nhà họ Hứa.

Khác với Hứa Minh Xuyên tao nhã lịch sự, anh lại lạnh lùng, sắc bén, phong cách làm việc như một lưỡi dao mỏng mà lạnh lẽo. Hứa Minh Xuyên hiện đang ở trạng thái dần lui về ở ẩn, nên phần lớn công việc của công ty đều được giao cho Hứa Ánh Bạch.

Lúc mười mấy tuổi, Hứa Ánh Bạch đã từng đến chùa Minh Thái một lần. Hứa Minh Xuyên đến đó để cầu nguyện, thành tâm cầu cúng, còn Hứa Ánh Bạch đi theo ông ấy lại chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn người bố cầu thần bái Phật. Cầu nguyện cho người phụ nữ đã bỏ rơi ông ấy.

Tham, sân, si là ba điều cấm kỵ trong Phật giáo.

Hàng năm, vô số người đến đây cầu nguyện, cầu người giải tỏa phiền muộn.

Còn anh đứng bên lề thế tục, không vướng bụi trần, lạnh lùng nhìn chúng sinh chìm nổi trong biển dục. Vì anh chỉ tin vào bản thân mình.

"Chẳng phải như vậy sẽ rất khó chịu sao?" Ngôn Nguyệt cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt cô trong veo, nhìn anh rồi nghiêm túc nói: "Có phải vì chưa từng nếm thử hương vị yêu thích nên anh mới cảm thấy như vậy không?"

Cô thích thưởng thức nhiều loại thức ăn, cũng cho rằng niềm vui mà con người có được từ thức ăn là một nguồn hạnh phúc quan trọng đối với con người.

Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn sang cô, hơi nheo lại, khiến chúng trở nên thon dài và sâu hơn.

Nếm thử là sẽ biết sao?

"Nếu anh sợ khó ăn, em có thể nếm thử trước cho anh." Cô ân cần, ngoan ngoãn nói: “Rồi nói cho anh biết nó có vị gì."

Nhạc công cất đàn tì bà rồi rời đi, chỉ còn lại hai người ở trong phòng.

Những miếng măng cụt đã được bóc vỏ, trắng ngần, trong suốt, bày trong một chiếc đĩa tinh xảo.

Hồi lâu, anh mới nói: “Được."

Giọng nói cũng mang vẻ thanh tao và bình tĩnh.

Ngay sau đó, anh dùng khăn ướt lau sạch tay, cầm lấy một quả măng cụt. Tay của Hứa Ánh Bạch rất đẹp, làm gì cũng đẹp, dù là lúc cầm bút ở thuở thiếu niên hay khi làm việc cũng đều như vậy. Ngôn Nguyệt mơ màng suy nghĩ, hình như anh còn biết vẽ tranh, dường như đôi tay thon dài, mạnh mẽ này không có gì là không làm được.

Sau khi nhận ra anh đang làm gì, đầu óc Ngôn Nguyệt bỗng chốc choáng váng.

Bụng cô thực ra đã no, nhưng đối với đôi tay này, lại không tự chủ được, như bị mê hoặc mà ngoan ngoãn há miệng ra.

Đầu lưỡi màu hồng quấn lấy măng cụt, hơi bất lực lại có chút ngoan ngoãn nuốt xuống, còn tay anh thì cứ đưa lên liên hồi.

Đôi mắt đen láy của người đàn ông phản chiếu hình ảnh của vầng trăng khuyết, trông có chút khác lạ so với ngày thường. Anh nhẹ nhàng lau khô ngón tay, phong thái vẫn thanh tao và kiềm chế.

Mặt Ngôn Nguyệt nóng bừng, nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng kia làm cô xấu hổ tột độ vì cảm giác mạo phạm ở trong lòng, hận không thể thu mình nhỏ lại.