Chương 27: Mất kiểm soát

Chương 27: Mất kiểm soát

Vội vàng cúp điện thoại, Ngôn Nguyệt che mặt, mặt vẫn còn nóng bừng.

Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà phòng ngủ.

...Hứa Ánh Bạch đang ở ngay bên cạnh. Nhớ lại những lời miêu tả đó, mặt cô càng đỏ bừng, vội vàng niệm chú để tịnh thâm.

Rõ ràng, cô phải thấy ghê tởm chuyện này.

Ngôn Nguyệt cũng rất hoang mang, nhưng tại sao khi ở bên Hứa Ánh Bạch, cô lại có cảm giác hoàn toàn khác với trước đây.

Cô cố ép mình nhắm mắt lại.

Ngày khai giảng thứ hai, ký túc xá tụ tập ăn trưa, Ngôn Nguyệt tuy là người địa phương nhưng trước đây cũng ở ký túc xá không ít thời gian, nên mọi người có quan hệ rất tốt. Biết Ngôn Nguyệt xảy ra biến động trong hôn nhân, trong lòng chắc chắn không thoải mái, nên Hạ Đan Tuyết và một số người khác vốn định an ủi Ngôn Nguyệt một phen, nhưng không ngờ mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng cô đâu.

“Dáng dấp của tiểu tam chia chẳng bằng một góc của em nữa.” Hạ Đan Tuyết và Ngôn Nguyệt thân với nhau nhất, cố ý ngồi ở bên cạnh Ngôn Nguyệt, gắp thức ăn cho cô, còn nói: “Bạn trai cũ của em đúng là mù mắt rồi.”

Ngôn Nguyệt là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, tính tình ngây thơ đáng yêu, nên tất cả mọi người rất quan tâm cô.

Hoàng Nhiêu nói: "Chị đã sớm cảm thấy bạn trai cũ của em không được, cả ngày bận rộn không thôi, cũng không biết đang làm gì. Kiếm được bao nhiêu tiền thì không biết, cũng chẳng thấy cho Nguyệt Nguyệt cái gì, Nguyệt Nguyệt còn nhiều tiền hơn anh ta nữa.”

Ngôn Nguyệt là con gái duy nhất của nhà họ Ngôn, hơn nữa còn kế thừa một số di sản lớn của nhà họ Đàm, hoàn toàn có thể nói là thiên kim đại tiểu thư chân chính.

“Đêm nay Nguyệt Nguyệt có ở ký túc xá không?”

“Em... Chuyện là... " Ngôn Nguyệt không biết nên nói chuyện mình đã kết hôn với bạn bè như thế nào. Hứa Ánh Bạch đã trực tiếp nói với cô, hy vọng bọn họ không ở riêng, mà mỗi ngày anh đều trở về nhà.

Điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Hứa Ánh Bạch, nói rằng hôm nay anh làm việc xong sớm, chiều sẽ đến trường đón cô.

Hôm qua, Ngôn Nguyệt gửi cho anh thời khóa biểu của mình, chiều nay chỉ có một tiết học tự chọn.

Làm sao bây giờ? Ngôn Nguyệt có chút lo lắng.

Cô, Hoàng Nhiêu và Hạ Đan Tuyết đều chọn cùng một môn học tự chọn.

Bước ra khỏi trường, một chiếc xe ô tô màu đen từ phía đối diện đi đến, lặng lẽ đỗ lại bên kia đường. Ngôn Nguyệt nhìn thấy biển số xe, quay sang nhìn về hướng bên kia.

Cô do dự nói với Hạ Đan Tuyết: “Tuyết Tuyết, có người đến đón em rồi."

Hạ Đan Tuyết hỏi: “Ai vậy? Người nhà của em à?”

"Bạn, bạn trai của em." Ngôn Nguyệt lúng túng mãi, tiếng "chồng" nghẹn ở trong cổ họng, mãi không nói ra được. Mặc dù hiện tại Hứa Ánh Bạch và cô đã là vợ chồng hợp pháp. Nhưng bắt cô gọi Hứa Ánh Bạch như vậy thì cô thực sự không thể làm được.

"Bạn trai mới quen." Cô nhỏ giọng nói, có chút áy náy.

Hoàng Nhiêu biết một chút về xe, nhìn logo và biển số xe, tặc lưỡi rồi cười nói: "Biết ngay mà, Nguyệt Nguyệt được yêu thích biết là bao, chia tay gã đàn ông tồi tệ kia là việc rất đúng đắn."

Bạn trai mới của Ngôn Nguyệt rõ ràng chất lượng hơn nhiều so với người trước.

Nhìn Ngôn Nguyệt vẫy tay chào họ, rồi lên xe.

Hạ Đan Tuyết nhìn chằm chằm vào biển số xe, là biển số của thủ đô. Toàn là số, ba số cuối còn là ba số liên tiếp. Cô ấy suy nghĩ một lát, hình như có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Ở bên kia đường, ba chàng trai nhìn thấy Ngôn Nguyệt lên chiếc xe này.

Trong trường đại học Lệ Giang có nhiều xe sang, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chiếc xe đẳng cấp như vậy, mọi người nhìn nhiều hơn vài lần, cũng không ngờ lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp vô cùng bước lên xe.

"Chết tiệt." Lưu Phụng Nguyên vừa ghen tị vừa nhìn chiếc xe xa dần mà thầm tiếc: “Trường mình lại có em gái xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc mà."

"Có những ông già không có học thức thích đến trường danh tiếng để tìm gái đẹp." Một nam sinh đi cùng nói lời độc địa, nháy mắt với Lưu Phụng Nguyên, ý vị sâu xa nói: “Già, xấu, lại còn chơi bời, đúng là khổ thân."

Trên xe treo rèm che kín mít, nên họ không thể nhìn thấy người trên xe rốt cuộc là ai.

Có những người đàn ông là như vậy, đối với những người phụ nữ xinh đẹp và không thuộc về họ, họ không hề keo kiệt với những lời chê bai nhẫn tâm nhất.

Ngô Khải lại không nói gì, chỉ ngạc nhiên nhìn bóng dáng của cô gái.

Anh ta nhận ra, đó là Ngôn Nguyệt, bạn gái của Tần Văn Độ.

Trước đây, Ngô Khải và Tần Văn Độ là bạn học cùng lớp. Sau khi Tần Văn Độ tốt nghiệp đi làm, anh ta tốt nghiệp rồi ở lại trường đại học Lệ Giang để học lên cao học.

Anh ta vội vàng nhắn tin cho Tần Văn Độ: “Lão Tần, sao tôi lại thấy vợ cậu lên xe của người đàn ông khác thế, có chuyện gì vậy?"

Ngô Khải có ấn tượng rất sâu sắc về người bạn gái của Tần Văn Độ, ngoan ngoãn, xinh đẹp, da trắng dáng đẹp, không thua kém gì minh tinh.

Điều càng thu hút hơn chính là nét ngây thơ, trong sáng của người chưa trải sự đời, không hề giả tạo, chỉ có những tiểu thư thực sự mới có thể nuôi dưỡng được.

Tần Văn Độ đẩy Chúc Thanh Vân ra khỏi lòng, chỉnh lại trang phục, sắc mặt khó coi: “Cậu có thấy người đó là ai không?”

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]