Chương 26: Hứa Ánh Bạch đầy quyến rũ

Chương 26: Hứa Ánh Bạch đầy quyến rũ

Tài khoản mà Ngôn Nguyệt đăng ký có tên là MoonFall, nghĩa là "Mặt trăng rơi xuống", rất phù hợp với tâm trạng của cô khi đó.

Mặt trăng rơi xuống đáy vực, sau đó mới đến bình minh và rạng sáng.

Ngôn Nguyệt đọc từng bình luận một, trả lời một vài bình luận, nói rằng sẽ đăng tải video tiếp theo vào tuần tới.

Nghĩ đến việc có người thích âm nhạc của mình, lòng cô thấy ấm áp, lại nhớ đến lời Hứa Ánh Bạch nói hôm nay, anh đến để nghe cô chơi guitar. Cô bỗng đỏ mặt, lăn ra giường.

Hứa Ánh Bạch dường như còn tốt hơn nhiều so với những gì cô từng tưởng tượng.

Cô gái bất lực ngồi khóc trong đêm tối vài ngày trước, làm sao có thể ngờ tới tình hình như hiện tại.

Ngôn Nguyệt nằm trên giường, úp mặt vào chăn, im lặng suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên rút điện thoại ra, nhắn tin cho Đường Khương.

[Nguyệt Bính Bính]: Đường Đường, đột nhiên mình cảm thấy hạnh phúc quá.

Mặt cô nóng bừng,sờ vào ngực, tim cũng đập nhanh hơn.

Hình ảnh giấc mơ trước màn hình tuyên truyền ngày hôm đó lại hiện về trong đầu, cộng thêm hình ảnh Hứa Ánh Bạch mà cô nhìn thấy hôm nay, khiến mặt cô đỏ bừng. Tại sao cô lại luôn có những suy nghĩ xấu xa về anh vậy chứ...

Đường Khương trả lời rất nhanh: ?

[Đường Khương Khương]: Sao tự dưng lại rạo rực vậy? Làm chuyện gì với ông chồng mới cưới à?

Ngôn Nguyệt ngây người.

Đường Khương gọi điện thoại cho cô: "Chồng cậu rốt cuộc là người thế nào? Mới mấy ngày mà như thể đã cho cậu uống bùa mê thuốc lú, cẩn thận một ngày nào đó bị cướp thận đấy."

Ngôn Nguyệt lập tức phản bác: “Anh ấy sẽ không làm vậy." Cướp thận gì chứ, Đường Khương đọc nhiều tin tức kỳ quặc quá rồi.

Đường Khương không vui: “Này, mới có mấy ngày mà đã bênh vực anh ta rồi à?"

Ngôn Nguyệt từ lâu đã quen với việc dính lấy Đường Khương, Đường Khương cũng thường xuyên muốn chiếm cô làm của riêng. Cô ấy luôn cảm thấy cô ngốc nghếch, dễ bị đàn ông lừa gạt.

Ngôn Nguyệt vẫn không nhịn được: “Khương Khương, thật ra trước đây cậu cũng biết anh ấy, anh ấy cũng là đàn anh tốt nghiệp trường trung học số 1, rất đẹp trai, rất giỏi."

Mặc dù hiện tại không thể nói cho Đường Khương biết thân phận của Hứa Ánh Bạch, nhưng cô vẫn muốn cố gắng chứng minh cho cô ấy thấy, để Đường Khương yên tâm.

Khóe môi cô ấy vô thức cong lên: “Là do trước đây, mình hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với một người như anh ấy." Cô nói rất nhẹ.

Đường Khương nghe không lọt tai giọng điệu này: “Cậu còn ở đấy mà tự ti à? Là ai mà lợi hại thế?"

"Còn là người mình biết, đàn anh đẹp trai của trường trung học số 1, vậy đừng nói với mình là cậu đã ngủ với Hứa Ánh Bạch nhé." Đường Khương đang nói bừa, chỉ muốn nói cho sướиɠ miệng mà thôi.

Bắt cô ấy nhớ lại những đàn anh đẹp trai của trường trung học số 1 Lịch Thành trước đây, mà còn phải là đóa hoa trên núi cao không thể khinh nhờn thì người đầu tiên hiện lên trong đầu cô ấy dĩ nhiên là Hứa Ánh Bạch.

Ngôn Nguyệt ngây người, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

"Anh ấy cũng không tệ, nếu một ngày nào đó cậu có thể ngủ với anh ấy, mình sẽ tặng cậu một lá cờ thưởng." Đường Khương lại bất chợt nhớ đến Hứa Ánh Bạch, càng nói càng hăng hái.

"Cậu, cậu và anh ấy có thù hận gì?" Ngôn Nguyệt nhặt điện thoại, đỏ mặt hỏi nhỏ.

Cô có chút lo lắng, trước đây không biết họ từng có ân oán gì? Đường Khương là bạn thân nhất của cô, cô không muốn nhìn thấy Đường Khương và Hứa Ánh Bạch không vui vẻ.

"Không có." Đường Khương nói: “Chỉ là thích xem thôi."

Chẳng phải đóa hoa trên đỉnh núi là để hái xuống cúng tế sao? Có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Ánh Bạch chìm đắm trong du͙© vọиɠ thì quyến rũ phải biết, còn sướиɠ hơn nhiều so với loại công tử bột như Tần Văn Độ.

Cô ấy cổ vũ: “Cậu cố gắng lên, trước tiên đặt ra một mục tiêu nhỏ, ly hôn với người hiện tại của em, tiếp theo sẽ ngủ với Hứa Ánh Bạch."

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]