Chương 23: Rượu giao bôi
“Ông chủ, bảo cô ấy cởi khẩu trang ra cho tôi xem mặt đi.” Đó là một người đàn ông kỳ lạ, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, gương mặt trông rất dữ tợn. Ông ta có một đôi mắt nhỏ luôn nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu với vẻ thèm thuồng, nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cô.
Lý Vượng lần đầu tiên tới quán bar, thấy nhiều người đến xem như vậy, đương nhiên ông ta cũng muốn góp vui vào xem thử. Ông ta không ngờ mình sẽ bị mê hoặc khi nhìn thấy cô gái chơi guitar. Dù đeo khẩu trang nhưng cũng không thể che giấu được vóc dáng xinh đẹp với vòng eo nhỏ, đôi chân thon cùng khuôn mặt trắng trẻo.
Trong lòng Lý Vượng nảy ra một số ý định, dù sao cũng là người đang hát trong quán bar, có lẽ gia đình cũng không khá giả lắm. Cho nên ông ta đi đến gặp ông chủ, nhờ anh ta bảo cô gái nhỏ cởi khẩu trang ra trước. Không ngờ Vu Hưng Hải lại không muốn, lề mà lề mề kéo ông ta lại, khiến Lý Vượng nhanh chóng trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Được rồi, cậu là chủ quán bar, cậu không biết khách hàng của mình là thượng đế sao?" Lý Vượng chửi rủa, lớn tiếng nói: "Tiên nữ gì chứ, bảo tháo khẩu trang ra cho nhìn thử cũng không được."
Tiếng động càng lúc càng lớn, Ngôn Nguyệt vừa mới đàn xong liền chú ý tới, nghi hoặc nhìn sang.
"Em gái xinh đẹp, anh cho em ba ngàn, em cởi khẩu trang ra cho anh xem được không?" Lần này Lý Vượng không dây dưa với Vu Hưng Hải nữa, mà hét lên với cô.
Ngôn Nguyệt mím môi không nói gì, khẽ lắc đầu, chuẩn bị tiếp tục bản nhạc tiếp theo.
"Bốn ngàn." Lý Vượng rất đi cùng bạn bè, bị làm cho mất mặt, nhất thời cảm thấy không vui.
"Bốn ngàn năm trăm."
Ngôn Nguyệt cúi đầu suy nghĩ tiếp theo nên đàn cái gì, cũng không thèm nhìn ông ta nữa.
“Này, anh Vương, anh bị mỹ nữ sỉ nhục rồi.” Bạn ông ta trêu chọc.
Người xung quanh vừa nhìn vừa thì thầm, phần lớn đều cười nhạo ông ta. Lý Vượng đỏ mặt, muốn dùng giọng thô bạo để chửi rủa.
Còn chưa mở miệng.
"Cởi ra, sau đó thì sao, muốn làm gì nữa?" Trong đám người đột nhiên truyền đến một giọng nam khác, thanh âm không lớn, giọng điệu lạnh lùng thong thả.
Mọi người đều nhìn về hướng đó.
Là một người đàn ông trẻ cao ráo, trước mặt đặt một ly tequila đặc biệt, là loại rượu đắt nhất của Tinh Không Mạn Du, vẫn còn đầy chưa hề động một ngụm.
Trên người người đàn ông có một loại khí chất quý tộc trời sinh, rõ ràng chỉ có thể được nuôi dưỡng khi sống lâu ở trên cao.
Trong ánh sáng mờ ảo, ngón tay Ngôn Nguyệt khựng lại.
“Tôi thích chi tiền để xem gương mặt đẹp.” Lý Vượng cũng là một người tinh ranh, nhìn thấy người đàn ông ăn mặc khí chất, rõ ràng cũng không phải là kẻ dễ trêu, nhưng cũng chỉ có thể cứng rắn nói một câu.
Môi người đàn ông hơi nhếch lên: “Bốn nghìn năm trăm?”
“Năm trăm nghìn, chi tiền cho ông cút khỏi đây.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, ngón tay thon dài tùy ý vẩy ra một tấm thẻ: “Đủ chưa?”
Câu này là dành cho Vu Hưng Hải.
Bạn của Lý Vượng ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt đó, thì thầm với Lý Vượng vài câu, sắc mặt Lý Vượng cũng thay đổi, càng khó coi hơn. Bị đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm, Vu Hưng Hải đổ mồ hôi đầm đìa, anh ta biết thẻ mà người đàn ông tùy ý vứt ra chỉ có VIP của ngân hàng cao cấp ở Lịch Thành mới có. Anh ta mở quán bar lâu rồi, giỏi nhất là nhìn người, nhưng cũng không nhìn ra thân thế của người đàn ông này.
Chưa đợi Vu Hưng Hải gọi bảo vệ đến, Lý Vượng và bạn của ông ta đã tự đi rồi, trước khi đi Lý Vượng còn mỉm cười gượng gạo với người đàn ông.
Quán bar yên tĩnh lại, ánh mắt đều rơi vào anh, người đàn ông cũng không bận tâm, ánh mắt quay trở lại sân khấu.
"Anh chàng đẹp trai này thật hào phóng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy." Điền Ngọc Ngọc, ca sĩ của Tinh Không Mạn Du thực sự thấy sốc. Cô ta cũng coi như quen biết Ngôn Nguyệt, không khỏi thấp giọng nói: "Anh chàng đẹp trai này có lai lịch không nhỏ đâu, anh ta có hứng thú với cô à? Cô có muốn nắm bắt cơ hội này không?"
“Nửa năm nghìn, đủ để uống chung một chai rượu đúng không.” Đột nhiên có người hét lên từ phía khán đài.
Có một quy tắc ngầm khi mua rượu ở Tinh Không Mạn Du. Nếu bạn chi 5.000 nhân dân tệ trong một đêm, bạn có thể yêu cầu bài hát. Nếu bỏ ra 10.000 tệ, bạn có thể uống rượu chung. Nếu bỏ ra 50.000 tệ thì có thể tự lập ra cách thức. Nhưng ít có khách nào có đủ khả năng chi nhiều hơn.
Ngôn Nguyệt không phải là nhân viên quán bar, tất nhiên không bị ràng buộc bởi những quy tắc này.
Cô mím môi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, cảm xúc dâng trào.
"Anh Vu, anh có thể cho tôi một ly rượu được không?" Cô thì thầm.
"Ồ, được thôi." Vu Hưng Hải nhanh chóng nói.
Ngôn Nguyệt bưng ly rượu bước về phía người đàn ông.
Những ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên ly rượu của mình, nhưng không chạm vào rượu tequila của mình.
Cô đưa tay mời anh đồ uống của mình, trong động tác không kìm chế được sự bướng bỉnh và bất mãn như trẻ con. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, nam đỏ nữ xanh, dường như đã cường điệu hóa sự mập mờ và du͙© vọиɠ ở một nơi như thế này.
Anh dường như không lạc lõng trong một thế giới như vậy.
Tâm trạng của Ngôn Nguyệt đang hỗn loạn, cô không thể hình dung được cảm xúc của mình.
Đôi tay thon dài lạnh như băng của người đàn ông đưa ra, cô cảm thấy trong lòng đang hết sức phức tạp, mũi cảm giác cay cay.
Chuyện của Tần Văn Độ đã để lại cho cô một bóng ma tâm lý chưa tan, cô không thể quên được khuôn mặt xấu xí và bối rối của Tần Văn Độ khi cô phát hiện ra sự thật.
"Muốn ở bên cạnh vợ mới cưới của mình." Anh thì thầm bên tai cô: “Không được phép sao?"
Cô trông rất buồn, giống như sắp khóc.
Mắt Ngôn Nguyệt mở to hơn một chút, đôi mắt trong veo của cô nhìn anh không chớp mắt.
"Em, em không nói với anh là em ở đây." Lúc này, cơn tức giận của cô đột nhiên biến mất, nhiệt độ bắt đầu lan ra trên mặt cô một cách không thể kiểm soát.
"Quên lần trước rồi à?" Anh nói.
Ngôn Nguyệt đột nhiên nhớ lại, lần đó cô cũng đeo khẩu trang, bị một người hỏi đường, mà Hứa Ánh Bạch chính là người đã giúp cô giải quyết.
Tại sao, cho dù cô có hóa trang thế nào, cho dù môi trường xung quanh có ồn ào và hỗn loạn thế nào, Hứa Ánh Bạch vẫn có thể nhận ra cô?
Thấy hai người ở gần nhau như vậy, trong lúc tiếng hò hét xung quanh ngày càng cao, Ngôn Nguyệt vội vàng uống một ngụm rượu của mình, mặt nóng bừng, định thu lại ly rượu.
Cô mới chợt nhận ra rằng cô dường như cũng không hiểu Hứa Ánh Bạch cho lắm.
Hứa Ánh Bạch có thể được coi là một quý tộc điển hình. Gia đình anh là một gia đình thư hương với truyền thống gia đình nghiêm ngặt, mà việc giáo dục anh cũng đã rất nghiêm khắc ngay từ khi còn nhỏ. Ban đầu, Ngôn Nguyệt nghĩ rằng anh đã được dạy dỗ một cách chính thống, có tu dưỡng tốt, sẽ có những sở thích thanh lịch vừa tầm.
Nhưng lại không giống với anh của bây giờ.
Đường quai hàm sắc nét của người đàn ông gần trong tầm tay, cúc áo sơ mi không được cài hoàn toàn, để lộ một chút xương quai xanh. Anh vẫn thờ ơ, nhưng trong tình huống này, anh lười biếng hơn bình thường, có cảm giác bất cần mà tự phụ.
So với những ký ức trước đây, chàng trai trẻ lạnh lùng như thần tiên dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng tay cô bỗng bị chặn lại.
Hô hấp gần kề, anh uống cạn phần rượu còn lại, thuận theo nơi mà cô đã kề môi.
Đôi môi mỏng đẹp đẽ được làm ẩm, hiện ra một loại cám dỗ khác với bình thường.
Đầu óc Ngôn Nguyệt tê dại, sau đó máu dồn lên đầu.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]