Chương 22: Rượu giao bôi

Chương 22: Rượu giao bôi

Ngày khai giảng của đại học Lệ Giang là ngày 8 tháng 9.

Sau ngày hôm đó trong phòng sách, cô và Hứa Ánh Bạch tiếp xúc ít hơn.

Cuộc sống chung dưới một mái nhà với Hứa Ánh Bạch không căng thẳng như cô tưởng tượng, công việc của Hứa Ánh Bạch không nhàn rỗi, ở nhà không có nhiều thời gian. Ngôn Nguyệt không biết gì về công việc của anh, cũng không có quá nhiều ham muốn muốn tìm hiểu. Cô hiểu rằng cuộc hôn nhân này đối với cả hai người có thể chỉ là một biện pháp tạm thời, vì vậy cần phải giữ vững ranh giới, tránh xâm phạm cuộc sống của nhau quá nhiều.

Ngày trước khai giảng, Ngôn Nguyệt đã đến trường để lấy đàn.

Cô đang xách đàn đi trên đường thì tình cờ va phải một người lạ, là một chàng trai trẻ đẹp trai, mặt rất lạ, lắp bắp hỏi cô gần đây có chuyện gì không, sao không đến Tinh Không Mạn Du để chơi guitar nữa.

Anh ta lại nói rằng mình là khách quen ở đó, rất thích nhạc của cô. Hơn một năm nay, cứ thứ sáu hàng tuần đều đến đúng giờ để đợi, gần đây không thấy cô đến, có chút lo lắng không biết cô có chuyện gì không.

Ngôn Nguyệt sửng sốt, cô đến Tinh Không Mạn Du chơi guitar chỉ để giải tỏa tâm trạng, cũng nghĩ rằng mình đã cải trang rất tốt khi tới đó. Cô bèn hỏi làm thế nào chàng trai đó nhận ra cô.

“Cô, Cô…” Chàng trai lắp bắp một lúc lâu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Có một ngày tôi tình cờ nhìn thấy cô ra ngoài cởi khẩu trang, cô quá đẹp, rất dễ nhận ra. Hơn nữa chúng ta đều là sinh viên đại học Lệ Giang, ở trường cũng gặp nhau vài lần, cô có thể không nhớ…”

Ngôn Nguyệt từ nhỏ đã quen với việc được khen về ngoại hình, cô lịch sự cảm ơn, xin chàng trai giữ kín danh tính của mình. Sau đó giải thích rằng không có chuyện gì xảy ra, vì gần đây bận quá nên không có thời gian đến thôi.

Chàng trai liên tục nói đồng ý sẽ giữ bí mật cho cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói không sao rồi. Anh ta còn nói rất chân thành rằng vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi cô, hy vọng khi cô không bận sẽ cân nhắc đến đó.

Ngôn Nguyệt hoàn toàn không ngờ tới.

Bản chất cô là người có chút tùy ý, chơi đàn chỉ đơn giản là chơi vậy thôi, cũng không quan tâm có khán giả hay không, mỗi lần chơi xong thì đi, cũng không quá quan tâm đến phản ứng của khán giả.

Hứa Ánh Bạch ở nhà, theo lịch trình của anh thì tối nay sẽ về nhà lúc 7 giờ 30 phút. Hứa Ánh Bạch là người rất đúng giờ, đã nói ra thời gian thì sai số sẽ không quá năm phút, hơn nữa chỉ có thể sớm, không thể muộn.

Ngôn Nguyệt nghĩ, không bằng hôm nay đến quán bar xem thử.

Cô quay lại ký túc xá đổi trang phục, đổi kiểu tóc, chọn một chiếc khẩu trang bịt kín. Nhân tiện gửi cho Hứa Ánh Bạch một tin nhắn, nói tối nay không về ăn cơm.

Tối 7 giờ, là thời gian bắt đầu tiệc tùng hàng đêm của Tinh Không Mạn Du, vì vị trí thuận lợi, cung cấp nhiều loại rượu, nhiều sinh viên của đại học Lệ Giang cũng thích đến đây, Tinh Không Mạn Du luôn rất đông khách.

Ngôn Nguyệt đeo đàn sau lưng đẩy cửa bước vào, không biết ai phát hiện ra cô trước, hét lên một tiếng: “Chị gái chơi đàn kìa.” Ngay lập tức, quán bar vốn ồn ào dường như đều im lặng trong chốc lát, sau đó chủ quán bar Vu Hưng Hải vội vàng đẩy người qua người chạy đến.

Anh ta chà xát tay mình: “Em gái, hôm nay sao có thời gian đến đây vậy? Hôm nay không phải thứ sáu mà.”

Anh ta không có thông tin liên lạc của Ngôn Nguyệt, mấy ngày nay có rất nhiều người hỏi về Ngôn Nguyệt, nhưng anh ta chỉ có thể nói rằng anh ta không biết.

Ngôn Nguyệt ngượng ngùng cười: “Hôm nay tôi đột nhiên muốn tới đây, vì có chút thời gian rảnh.”

“Nào nào nào, hôm nay anh mời em một ly, miễn phí.” Vu Hưng Hải nói: “Với lại, bây giờ em đã trưởng thành rồi.”

Dù sao cũng là sinh viên đại học rồi, nhưng để đề phòng Vu Hưng Hải vẫn hỏi một câu. Ngôn Nguyệt đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt tròn như nai của cô. Không giống như khi cô chơi guitar, sau vài lần trò chuyện riêng tư với cô, anh ta cảm thấy cô hẳn phải xuất thân từ một gia đình khá giả.

Cô có chất giọng ngọt ngào, nhẹ nhàng mà lại lễ phép. Trông giống như một cô gái được gia đình che chở chu đáo, có nét hồn nhiên và ngây thơ như trẻ con.

“Bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi hai mươi tuổi rồi.” Ngôn Nguyệt không thích bị đối xử như một đứa trẻ nên cô đặt cây đàn xuống, lịch sự từ chối lời mời uống rượu của ông chủ.

Hôm nay bầu không khí có vẻ đặc biệt vui vẻ, có rất nhiều người đến cổ vũ cho cô. Trong một thời gian ngắn, một đám đông lớn đã tụ tập xung quanh cô.

Khi Ngôn Nguyệt đắm chìm trong âm nhạc, cô hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh.

Vì vậy, cô thậm chí còn không nghe thấy Vu Hưng Hải đang cãi nhau với một người đàn ông.

[Cảm ơn tình yêu @ Quỳnh Đinh đã đề cử cho truyện]