Chương 24: Hứa Ánh Bạch đầy quyến rũ

Chương 24: Hứa Ánh Bạch đầy quyến rũ

Mặt Ngôn Nguyệt đỏ bừng bừng vì hoảng hốt. Ly rượu mà Vu Hưng Hải đưa cho cô chỉ là loại bia có nồng độ thấp nhất trong quán bar, vị chua ngọt của dâu tây quyện với vị nồng của rượu lan tỏa trên đầu lưỡi. Rõ ràng chỉ uống một ngụm, nhưng cả người đã lâng lâng, ánh mắt đăm đắm nhìn vào môi anh, không thể rời đi.

Cô không phải chưa từng hôn Tần Văn Độ, nhưng phần lớn thời gian đều cố nén sự khó chịu.

Ban đầu Ngôn Nguyệt tưởng mình có bệnh sạch sẽ và tính tình lạnh nhạt, nhưng giờ đây... đầu óc hoạt động có chút nặng nề, vang tiếng ong ong, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.

Quá choáng váng, quá gần.

Chắc chắn là cô đã say, nhưng rõ ràng chỉ uống một ngụm.

Làm sao anh có thể giữ được bình tĩnh như vậy? Hứa Ánh Bạch có nhìn thấy không, đó là chỗ cô đã uống mà?

Vô số ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ, Hứa Ánh Bạch hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt này. Ở đâu anh cũng vậy, quen với việc trở thành tâm điểm chú ý, nhưng lại vô cùng hờ hững, không bao giờ vì môi trường mà thay đổi.

Ngón tay thon dài của anh khẽ xoay ly rượu, nhìn về phía cô…

Ngôn Nguyệt lảo đảo đứng dậy, sau đó vội vã bỏ chạy, thậm chí còn suýt quên mang theo cây đàn guitar.

Rời khỏi quán bar, gió đêm thổi vào mặt, Ngôn Nguyệt vội vã bước đi, dùng tay áp lên má để hạ nhiệt.

Lạc Thành là một thành phố không ngủ, ánh đèn neon rực rỡ từ xa, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.

Ngôn Nguyệt thậm chí không dám quay mặt nhìn anh, bước đi cứng đờ. Cho đến khi, đầu mũi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô khựng lại, lấy hết can đảm hỏi anh: “Uống, uống nhiều như vậy, không sao chứ?"

"Về nhà có cần bảo dì chuẩn bị thuốc và canh giải rượu không?"

Tần Văn Độ thường xuyên uống rượu, anh ta có tửu lượng rất kém, sau khi uống xong thường hay trở nên phấn khích mất kiểm soát. Nhưng Ngôn Nguyệt lại không thích, thậm chí rất sợ anh ta như vậy.

Dưới màn đêm, ánh mắt người đàn ông vẫn trong veo, rõ ràng lượng rượu đó không ảnh hưởng gì đến anh.

Hứa Ánh Bạch dường như không có gì thay đổi, anh là một người đàn ông có cảm xúc rất ổn định, mặc dù phần lớn thời gian, sự ổn định này chỉ xuất phát từ sự thờ ơ và không quan tâm.

Tim Ngôn Nguyệt lại chùng xuống, cô cụp mắt xuống, không nhìn Hứa Ánh Bạch, nhỏ giọng hỏi: “... Anh thường xuyên đến những nơi như vậy sao?" Cô cảm thấy mình không hoàn toàn hiểu anh, bỗng chốc lại chìm trong sự mất mát và hoang mang mơ hồ.

"Không thường xuyên." Hứa Ánh Bạch giọng nhàn nhạt: “Không có hứng thú."

Anh sẽ không nói dối cô. Không hiểu sao, Ngôn Nguyệt lại có một niềm tin mãnh liệt vào điều đó. Vì vậy, cô lại dễ dàng vui vẻ trở lại, cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt lấp lánh nhìn anh.

"Đến là để nghe em chơi guitar." Anh vừa nói vừa hơi nghiêng mặt, đôi mắt đen láy đẹp đẽ im lặng nhìn.

Cô có chút hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhanh chóng tua lại những gì mình đã đàn tối nay, may mắn là rất hoàn hảo, không có sai sót.

Cô khoanh tay sau lưng, bỗng trở nên rất vui vẻ, lòng như cánh buồm căng gió, cô nhỏ giọng nói: "Lần sau muốn nghe nữa, em có thể chơi cho một mình anh ở nhà." Giọng cô rất nhỏ, gần như không nghe thấy, rồi nhanh chóng tan biến trong gió.

Cô vui hay buồn đều rất rõ ràng, như một đứa trẻ không bao giờ lớn, cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Hứa Ánh Bạch im lặng nhìn cô, con ngươi đen láy.

Sở thích cũng vậy, đều thể hiện trên khuôn mặt.

Từ rất lâu trước đây đã như vậy, đối với người mình thích và người mình không thích, thái độ vô cùng rõ ràng.

Ngôn Nguyệt của thời trung học luôn bám lấy Tần Văn Độ.

Khi đó cô đã trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, được rất nhiều người công nhận là hoa khôi trường. Tần Văn Độ cảm thấy nở mày nở mặt, đi theo cô cũng không còn mất kiên nhẫn nữa.

Khi đó Tần Văn Độ là đội trưởng đội bóng rổ của trường, lúc anh ta sắp tốt nghiệp có trận chung kết bóng rổ trường khiến người tới tấp nập, bao vây sân bóng.

Tần Văn Độ gọi cô đến làm cổ động viên cho mình, mặc trang phục cổ động viên theo yêu cầu của anh ta.

Cô gái mười sáu tuổi, yểu điệu trắng nõn như chồi non, mặc chiếc váy ngắn, phác họa đường eo tinh tế cùng đôi chân thật dài.

Cổ vũ cho Tần Văn Độ.

Còn anh đứng ở tầng ba sân thượng, xa xa nhìn lấy tất cả.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]