Chương 21: Ngủ chung

Chương 21: Ngủ chung

Ngôn Nguyệt suy nghĩ một lúc, hành động không bằng lời nói, cô liền dùng điện thoại mới của mình để quay một video mình chơi guitar, đăng ký tài khoản trên một trang web video, sau đó tải video lên.

Chỉ lộ một đôi tay, chọn bài hát là một bài nhạc chủ đề của bộ phim truyền hình đang rất hot gần đây, do chính cô tự phổ.

Chọn bài hát này còn là vì Trương Hồng.

Người sáng tác bài hát này trùng hợp là một nghệ sĩ thuộc công ty của Trương Hồng, bài hát này tuy không phải là bài hát nổi tiếng nhất, nhưng cũng được coi là tác phẩm tiêu biểu.

Hiện tại vẫn chưa có lượt xem, việc này trong thời gian ngắn sẽ không thấy hiệu quả ngay, Ngôn Nguyệt lại không phải là người vội vàng, vì vậy cô cũng thoát ra khỏi giao diện.

Bên ngoài trời đã tối hơn nhiều, cô vươn vai một cái, mới phát hiện bụng mình còn trống rỗng.

Nhìn điện thoại, Đường Khương gửi cho cô một tin nhắn, nội dung là mắng chửi Tần Văn Độ,

[Đường Khương Khương]: Tên Tần chó đần độn kia, cũng không soi gương xem mình là cái gì, thứ bẩn thỉu vốn không xứng với cậu, còn dám nɠɵạı ŧìиɧ, trù cho anh ta chết luôn đi.]

Ngôn Nguyệt đã quen với việc này, kể từ khi chuyện của Tần Văn Độ bị phanh phui, hầu như ngày nào Đường Khương cũng nhắn tin cho cô chửi anh ta.

Còn về chuyện bây giờ cô đã kết hôn với Hứa Ánh Bạch….

Đường Khương là bạn thân nhất của cô, còn đang lo lắng cho cô, nên Ngôn Nguyệt không muốn giấu cô ấy.

[Nguyệt Bính Bính]: Khương Khương, thật ra mình đã kết hôn rồi...

Đường Khương vốn đang ở ban công thoải mái tắm nắng, khi nhìn thấy tin nhắn, suýt phun ngụm rượu ra ngoài, lập tức gọi điện cho Ngôn Nguyệt: “Cậu nói gì? Làm gì cơ? Kết hôn ư?"

"Đúng là kết hôn rồi." Ngôn Nguyệt nói nhỏ: “Đổi đối tượng, đã đăng ký rồi."

Đường Khương sửng sốt: “Ngôn Nguyệt, cậu bị điên rồi à!"

Mặc dù tên họ Tần kia đúng là ghê tởm, cô ấy cũng có thể hiểu được là Ngôn Nguyệt cần phải kết hôn, nhưng vì muốn trả thù anh ta, tùy tiện tìm người đi đăng ký, đây không phải là gϊếŧ địch tám trăm, mà tự hại mình một nghìn sao.

"Cậu kết hôn với ai?"

"Với..." Ngôn Nguyệt không biết phải nói gì.

"Bao nhiêu tuổi?" Đường Khương đã sắp phát điên: “Cao không? Giàu không? Đẹp trai không? Làm gì? Có xứng với cậu không?"

Ngôn Nguyệt nghĩ bụng người này cậu cũng biết... nhưng lời đã đến khóe miệng, vẫn không thể nói ra thành lời, chỉ có thể nói chung chung rằng điều kiện cũng được, bảo cô ấy yên tâm.

Nếu không, nói cô đã bí mật kết hôn với Hứa Ánh Bạch chỉ trong vòng một ngày sao? Quá hoang đường đi.

Mà sớm muộn gì cũng ly hôn thôi. Hôn nhân của cô và Hứa Ánh Bạch cũng không có tình cảm, cô cần gì phải đi tung tin đồn làm xấu danh tiếng của anh chứ.

Sau khi cúp máy, Ngôn Nguyệt lại cầm lấy cây đàn guitar, có chút suy nghĩ trẻ con, cô cần phải tiết kiệm tiền, để sau này khi Hứa Ánh Bạch và cô ly hôn, cô còn có thể chia cho anh nhiều tài sản hơn coi như bù đắp.

Trong lúc cô tuyệt vọng nhất, anh đã cho cô một bến đỗ.

Hứa Ánh Bạch về nhà hơi trễ một chút, không hỏi cô đã đi đâu, mà sau bữa tối, anh đưa cho cô một chiếc thẻ nhỏ. Thẻ màu đen sẫm, Ngôn Nguyệt cầm lấy thẻ, chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt ngoan ngoãn xen lẫn bối rối.

“Tiền tiêu vặt.” Hứa Ánh Bạch nói.

Ngôn Nguyệt nhỏ giọng nói: “... Không cần nhiều tiền tiêu vặt, em tiêu không hết đâu.”

Có lẽ là do những lời nói của Ngôn Cao Vịnh, mà hiện tại cô vẫn còn có chút ám ảnh tâm lý khi tiêu tiền của người khác.

“Vậy thì cố gắng.” Hứa Ánh Bạch nói rất nhẹ nhàng.

Ngôn Nguyệt cảm giác cạn lời. Nói chuyện tiền bạc với anh, dường như là một chủ đề rất nhàm chán.

“Từ giờ trở đi, một nửa thu nhập của anh đều là của em.” Anh nói.

Ngôn Nguyệt cắn môi, cảm giác chân thật khi kết hôn với anh, dường như lần đầu tiên cảm thấy rõ ràng vào thời điểm này. Bất kể tình cảm của họ như thế nào, ít nhất về mặt pháp lý, họ đã là người thân thiết nhất của nhau.

“Ngôn Nguyệt, em có rảnh không?” Hứa Ánh Bạch có vẻ như có chuyện muốn nói với cô, trưng cầu ý kiến của cô trước.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng của Hứa Ánh Bạch, thư phòng rất rộng rãi, ba mặt đều là sách, chính giữa là một chiếc bàn làm việc rộng lớn, chỉ có một chiếc ghế.

Hôm nay đi ra ngoài, Hứa Ánh Bạch vẫn chưa thay đồ vest. Dáng người anh cao ráo, chân dài eo thon, đứng đối diện với cô nói chuyện như vậy, cô lại cảm thấy loại cảm giác chóng mặt và căng thẳng đến khó hiểu.

Điểm thứ nhất là nói cho cô biết một cách đại khái về tài sản và thu nhập hiện tại của anh, cũng như lịch trình làm việc.

Anh nói nghe rất bình thường.

“...” Còn Ngôn Nguyệt thì lại choáng váng khi nghe những con số đó, đột nhiên hiểu ra việc cô muốn tiết kiệm tiền để bù đắp cho anh thật quá ngớ ngẩn.

“Điểm thứ hai là hy vọng chúng ta không ở riêng.”

“Điểm cuối cùng, về chuyện con cái, anh không muốn có con.”

Giọng anh rất lạnh lùng: “Anh tôn trọng ý kiến của em, nhưng nếu có thể, tốt nhất là không nên sinh.”

Tai Ngôn Nguyệt lập tức đỏ lên, nói chuyện sinh con với Hứa Ánh Bạch, thật sự đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô.

Cô hoàn toàn không thể liên hệ những điều này với anh. Trong ký ức của cô, anh luôn đứng ngoài thế tục, đối với bất kỳ ai cũng không thể có suy nghĩ như vậy, đương nhiên cũng bao gồm cả cô.

Cô đỏ mặt, gần như hét lên: “Em không muốn sinh!"

Vì quá kích động, l*иg ngực Ngôn Nguyệt không ngừng phập phồng, dưới cổ áo, làn da trắng như tuyết của cô lại lộ ra vết hôn giống như hoa mai—do Tần Văn Độ để lại.

Con mắt đen hẹp của Hứa Ánh Bạch nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bình tĩnh lướt qua vùng da đó: “Ừm."

"Có vẻ như, chúng ta tạm thời có cùng ý kiến về vấn đề này." Anh bước tới gần hơn một chút, nói một cách bình tĩnh.

Không muốn sinh, đương nhiên trong cuộc sống vợ chồng sau này vẫn có rất nhiều cách.

Cũng sẽ không còn người thừa thãi nào quấy rầy nữa. Tất cả những dấu vết còn lại trong cuộc sống của cô, đều chỉ thuộc về anh thôi.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]