Chương 20: Ngủ chung

Chương 20: Ngủ chung

Quá gần... Bên ngoài mưa rơi ầm ầm, trên người dường như đã hết lạnh lẽo, chỉ còn lại nhiệt độ đang dần tăng lên.

Tay của Hứa Ánh Bạch không dừng lại lâu hơn, vẫn giữ được sự lịch sự và kiềm chế, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc lát nữa sẽ tạnh."

"Anh biết em sợ sấm sét sao?" Ánh mắt của Ngôn Nguyệt mở to. Đôi mắt cô rất trong sáng, đặc biệt là sau khi khóc, giống như những viên ngọc được rửa sạch qua nước, trông sáng chói.

Anh nhàn nhạt nói: “Đoán."

Mưa rào quả nhiên nhanh chóng tạnh.

Kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, Ngôn Nguyệt đã ngáp bốn năm lần, công việc của Hứa Ánh Bạch cũng đã hoàn thành.

Cuối cùng cũng đến lúc, sắp phải đối mặt với vấn đề không thể tránh khỏi.

"Vậy, tối nay..." Ngôn Nguyệt do dự, không biết phải nói thế nào với Hứa Ánh Bạch về vấn đề này.

Việc kết hôn thực sự quá vội vàng, quá đột ngột. Chuyện không công khai là do cô yêu cầu, vì vậy đám cưới và tuần trăng mật tự nhiên cũng bị trì hoãn. Ngôn Nguyệt là người có tính cách chậm chạp, thực sự không biết tiếp theo phải cư xử với Hứa Ánh Bạch như thế nào nữa.

"Hôm nay là ngày đầu tiên đăng ký kết hôn." Hứa Ánh Bạch quay đầu nhìn cô.

Theo phong tục địa phương của Lịch Thành, vợ chồng mới cưới không được phép ngủ riêng vào đêm tân hôn, nếu không sẽ rất xui xẻo.

Ngôn Nguyệt cũng biết những phong tục tân hôn này, nhưng cô không biết Hứa Ánh Bạch có tin vào những điều này hay không. Tuy nhiên các nghi thức khác đã được đơn giản hóa rồi, mà cũng chỉ có một đêm nay thôi, cô không muốn thể hiện là mình quá õng ẹo.

Ngôn Nguyệt có một thói quen xấu là phải để bật một ngọn đèn nhỏ vào những đêm mưa, nếu không cô sẽ không ngủ được. Sau khi hỏi ý kiến Hứa Ánh Bạch, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bật chiếc đèn ngủ nhỏ mờ ảo lên.

Hai người cách xa nhau, mỗi người một chiếc gối, không hề có sự tiếp xúc thân thể nào.

Tâm trạng căng thẳng của cô cuối cùng cũng bắt đầu dịu đi. Hứa Ánh Bạch ngủ rất ngon, cô lén quay mặt lại nhìn anh, nhìn thấy hàng mi thon dài và đôi lông mày thẳng tắp duyên dáng của anh. Cô sửng sốt, chợt nhớ ra điều gì đó.

Lúc tuổi mười sáu.

"Cậu có biết đàn anh Hứa lại giành được giải thưởng không?" Đường Khương rất phấn khởi, muốn tám chuyện với cô: "Đó giải thưởng môn vật lý quốc gia, có thể được tuyển thẳng lên đại học đấy.”

Ngôn Nguyệt đã tê liệt với tất cả những điều này. Ở trường cấp hai, Ngôn Nguyệt rất thu mình, chỉ có hai người bạn là Đường Khương và Tần Văn Độ. Tần Văn Độ thì hầu như không có mặt để chăm sóc cô, vì vậy người bạn duy nhất của Ngôn Nguyệt chỉ có Đường Khương. Lúc nào cô dính dính lấy Đường Khương. Cô phải ở bên cô ấy mọi lúc mọi nơi, kể cả khi ăn uống, đi vệ sinh hay là đến lớp. Hậu quả tiêu cực là buộc cô phải nghe những câu chuyện drama mà Đường Khương kể mỗi ngày.

"Có một đàn chị lớp mười hai tỏ tình với anh ấy mà thất bại.” Đường Khương lại cảm thán: “Đàn chị thật là đỉnh, dũng cảm thổ lộ tình cảm của mình với bông hoa trên cao này. Thật tò mò không biết họ đã nói gì với nhau.”

Ngôn Nguyệt không lên tiếng. Ba ngày trước, khi cô từ phòng y tế trở về, đã vô tình gặp phải cảnh tượng này ở cầu thang.

Cô gái có mái tóc xoăn dài, khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người duyên dáng. Khi cả hai đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi, hài hòa.

Cô gái rơi nước mắt, bày tỏ tình cảm thầm kín của mình với anh, rồi hỏi liệu anh có phải đã thích người khác rồi không. Nhìn thấy cảnh đó, dù có sắt đá đến đâu, cũng sẽ thấy cảm động.

Nhưng Hứa Ánh Bạch chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau khi cô ấy nói xong, dường như anh không còn liên quan gì đến chuyện này nữa.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên không dừng lại nhiều trên người cô gái kia. Bỗng anh nói: “Tôi không yêu đương, ít nhất sau ba mươi lăm tuổi mới kết hôn."

Hứa Ánh Bạch lúc đó còn trẻ hơn bây giờ, tính cách cũng sắc bén và có góc cạnh hơn, nhưng ngay cả lúc đó, khí chất lạnh lùng như băng tuyết trên người anh đã rất rõ ràng, như một người ngoài cuộc đi qua thế tục, lạnh lùng nhìn ngắm những sự tham lam, sân si, yêu ghét vô thường.

Rất nhiều người thầm thích anh. Ngay cả khi cô đã cố tình tránh né những tin tức về Hứa Ánh Bạch.

Nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cảm giác hoang đường và phi lý lại tràn ngập.

Rốt cuộc tại sao anh lại kết hôn với cô? Anh còn trẻ như vậy, còn cách ba mươi lăm tuổi rất xa mà.

Nghĩ đến câu nói của thiếu niên Hứa Ánh Bạch, Ngôn Nguyệt cũng bắt đầu mơ màng.

Đêm đó, cô không nhớ mình đã ngủ như thế nào.

Không có gì xảy ra, cô ngủ một giấc ngon lành, thậm chí còn ngủ đến mười một giờ sáng hôm sau.

Hứa Ánh Bạch cũng không gọi cô dậy. Anh có thói quen sinh hoạt rất đều đặn, mỗi ngày sẽ thức dậy trước bảy giờ để rửa mặt, Ngôn Nguyệt nhớ, dường như từ mười năm trước anh đã như vậy rồi.

Nghĩ đến đây, cô lại thấy hơi kỳ lạ, cô biết thói quen sinh hoạt của Hứa Ánh Bạch từ đâu chứ? Như thể ký ức được khắc sâu trong tâm trí cô, bỗng nhiên trào ra.

Cô vội vàng rửa mặt, thay quần áo.

Nhìn vào gương, cô thấy mình tươi tắn hơn, lớp trang điểm cũng mịn màng hơn, những u sầu và mây đen tích tụ trong mắt cô trong những ngày qua đã gần như tan biến.

Sau khi ăn trưa với anh, Ngôn Nguyệt nhẹ nhàng nói cô có một số việc cần làm riêng vào buổi chiều.

Sau khi rời khỏi nhà, Ngôn Nguyệt đến văn phòng luật sư nổi tiếng nhất ở địa phương, tìm một luật sư để tư vấn, nói chuyện với anh ấy về vấn đề thừa kế tài sản của Đàm San Lâm. Yêu cầu của Ngôn Nguyệt là hy vọng có thể hoàn toàn tách tài sản của cô và Ngôn Cao Vịnh ra và có thể lấy lại toàn bộ quyền sở hữu dinh thự của Đàm San Lâm.

Luật sư nói tình hình của cô rất phức tạp, vì liên quan đến khối lượng tài sản quá lớn và quyền sở hữu lại hỗn loạn, bảo cô liên hệ với Ngôn Cao Vịnh trước, thông báo cho ông ta về tình trạng hôn nhân của mình. Nếu cần thiết có thể phải ra tòa, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến lâu dài.

Sau khi thêm thông tin liên hệ của luật sư, Ngôn Nguyệt rời khỏi văn phòng luật sư, nhưng cô cũng không cảm thấy thất vọng.

Sau tất cả, đây chỉ là một khởi đầu mới.

Gió nhẹ thổi qua, trong hai mươi năm qua cô mới cảm nhận được sự tự do như chưa từng có.

Ngôn Nguyệt thu dọn một số đồ đạc cá nhân ở nhà cũ, còn tìm thấy một cây đàn guitar. Đây vẫn là cây đàn guitar cô mua khi còn học trung học, giá không quá đắt, ở tầm trung, không phải một cây đàn guitar cùng đẳng cấp với cây đàn guitar cô dùng ở trường.

Ngôn Nguyệt ôm đàn guitar ngồi xuống, đột nhiên nhớ đến lời nói của Trương Hồng, tâm tư có chút dao động.

Nếu cô muốn tự kiếm tiền, thì cô chỉ có thể bắt đầu từ sở trường âm nhạc của mình. Trước tiên tạo dựng một chút danh tiếng, sau đó dù là đi dạy, hay tự sáng tác nhạc, đều có được nền tảng.

Violin không phổ biến và thịnh hành như guitar, ngoài ra cô còn biết một chút về piano và đàn tranh, Ngôn Nguyệt từ từ suy nghĩ, không biết cuối cùng nên dùng nhạc cụ nào.

Sử dụng cách chơi guitar ở quán bar để mở rộng tầm ảnh hưởng thì quá chậm, hay là mình thử quảng cáo trên internet xem sao?

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]