Chương 2: Chuyện duy nhất anh ta thắng Hứa Ánh Bạch

Chương 2: Chuyện duy nhất anh ta thắng Hứa Ánh Bạch

Ánh trăng lơ lửng trên cao phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, lần đầu tiên Ngôn Nguyệt cảm thấy ánh sáng ban đêm lại sáng đến mức chói mắt, ngay cả sân thượng rộng rãi của nhà họ Tần cũng trở nên nhỏ bé trong khoảnh khắc này.

Cô không ngờ lần gặp lại Hứa Ánh Bạch lại diễn ra trong khung cảnh như vậy.

Đôi mắt ấy, trong khoảnh khắc này đang tĩnh lặng rơi xuống người cô, không thể đọc được cảm xúc.

"Có cần giúp không?" Ánh mắt người đàn ông phản chiếu đôi má đỏ ửng của cô, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, trên người Tần Văn Đỗ vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng, so với khi còn nhỏ, anh đã trưởng thành hơn, nhưng lại che giấu cảm xúc nhiều hơn.

Năm đó, trụ trì chùa Minh Thái từng nói với Hứa Ánh Bạch rằng anh có duyên với Phật, nói rằng bẩm sinh anh có trái tim thủy tinh, nhưng anh không tin vào thần Phật, anh luôn chỉ đứng cao nhìn xuống nỗi khổ của chúng sinh, đôi mắt đẹp như băng kia sẽ không cứu vớt bạn, sẽ không bước xuống sông, làm thấm ướt một phần vạt áo của mình.

Anh cũng không nhìn Tần Văn Độ.

Hứa Ánh Bạch đứng trước mặt cô, mái tóc đen bị gió thổi bay nhẹ. Ánh trăng chiếu xuống chiếc áo sơ mi xám vừa vặn của người đàn ông, đường nét khuôn mặt, hơi thở, gần trong gang tấc.

Đầu óc Tần Văn Độ cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động sau khi bị rượu làm tê liệt, nhưng đầu óc Ngôn Nguyệt vẫn trống rỗng, cô lau mặt, đẩy Tần Văn Độ ra, che kín quần áo của mình, rồi mở cửa ban công chạy ra ngoài.

Đây là khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời hai mươi năm của Ngôn Nguyệt.

Thẩm Nguyệt chạy vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước lớn nhất, không ngó ngàng gì tới, chỉ lo rửa sạch mùi rượu trên mặt và trên người. Trong gương, cô gái có khuôn mặt ửng hồng, ngực phập phồng, trên môi còn lưu lại dấu ấn rất rõ ràng của Tần Văn Độ.

Sau tai vẫn đang nóng bừng bừng, không biết là bởi vì xấu hổ, phẫn nộ, hay là bởi vì nguyên nhân khác.

Cô nhớ tới đôi mắt lạnh lùng mình vừa nhìn thấy, ký ức hỗn loạn chìm nổi trong đầu.

Thật ra, nếu xét về bên ngoài thì Tần Văn Độ và Hứa Ánh Bạch, đều có thể nói là trúc mã của cô. Cô quen Hứa Ánh Bạch cũng rất sớm, thậm chí còn sớm hơn cả Tần Văn Độ. Thế nhưng, từ nhỏ cô vẫn thân thiết với Tần Văn Độ hơn.

Lần cô gần với Hứa Ánh Bạch nhất, là lúc học trung học mười mấy tuổi. Môn toán cuối kỳ của Ngôn Nguyệt được hai mươi bảy điểm, mà gia sư ở trong nhà xin nghỉ, Tần Văn Độ nói đã hẹn cùng các anh em ra ngoài nên không rảnh.

Bên ngoài nhà cũ của nhà họ Hứa trồng rất nhiều cây ngô đồng, ngoài cửa sổ phòng sách có mấy bụi chuối, ánh mặt trời mùa hè rơi trên phiến lá rộng lớn của cây chuối, phản chiếu một tầng vàng rực. Gió thổi vào cổ áo hơi mở của thiếu niên ở bên cạnh làm toát ra hương thơm nhàn nhạt, như ẩn như hiện, mà dường như lưng anh thì luôn luôn giữ thẳng tắp.

Ngôn Nguyệt rũ mắt, cũng không nhìn anh, nhiều lần ngón tay vô thức nắm lấy cây bút của mình. Anh cúi viết chữ trên giấy, dưới đồng phục học sinh lộ ra một chút xương quai xanh. Ngón tay sạch sẽ lạnh lẽo trong lúc vô tình lướt qua ngón tay cô, cũng có lẽ là không đυ.ng tới.

Năm đó, Ngôn Nguyệt 16 tuổi, cô cảm thấy đứng ngồi không yên, tâm hồn rối bời, hơi thở thậm chí không thoải mái. Trên người nổi lên sự bức bối kỳ lạ, một con số cũng không nghe lọt tai, cô ngả người xích ra xa anh, tối hôm đó, Ngôn Nguyệt còn có một giấc mơ khó tả hỗn loạn.

Sáng hôm sau, Yến Nguyệt bám theo sau Tần Văn Độ, bất chấp tất cả, nhất định phải để Tần Văn Độ dạy kèm cho cô, khiến anh ta không thể không bỏ bóng rổ để cùng cô về nhà. Kể từ đó, cô càng có ý định tránh né Hứa Ánh Bạch hơn nữa.

Đúng lúc này, điện thoại đặt bên bồn rửa lại đổ chuông, là Tần Văn Độ gọi đến.

Ngôn Nguyệt lập tức cúp máy, vừa cúp, điện thoại lại reo lên. Cô không nghe, bên kia liền không gọi không ngừng, Ngôn Nguyệt đành tắt máy luôn.

Yến Nguyệt thu dọn đồ đạc của mình, cầm đàn, trực tiếp rời khỏi nhà họ Tần.

Tần Văn Độ quay về chỗ ngồi, sắc mặt rất tệ, rượu dường như đã tỉnh hơn một nửa.

Trên sân thượng, anh nhìn thấy bố mình, Tần Chí Hồng dẫn theo một đám đông người, đích thân tiễn chiếc xe đó đi, trên mặt luôn nở nụ cười. Chiếc xe vẫn giống như khi đến, chỉ trừ biển số xe, là biển số xe chuyên dụng của nhà họ Hứa ở Lịch Thành, người trong giới đều nhận ra, cảm giác như đang khoe khoang một cách khiêm tốn vậy. Tần Văn Độ hoàn toàn không biết hôm nay Hứa Ánh Bạch sẽ đến… Anh ta thậm chí không biết, Hứa Ánh Bạch trở về nước khi nào, anh ta cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ quay lại.

Ngôn Nguyệt đã tắt máy, làm Tần Văn Độ bực bội ném điện thoại xuống. Uống rượu hại việc, sau khi tỉnh táo lại, anh ta cũng tự thấy hành vi của mình là thô lỗ. Ngôn Nguyệt không phải là dạng con gái tùy tiện, anh ta phải tôn trọng và quan tâm đến lòng tự trọng của cô.

"Nguyệt Nguyệt ăn no rồi à?" Tề Tường Tuấn thấy Ngôn Nguyệt không đi cùng Tần Văn Độ về.

"Không khoẻ nên về trước rồi." Tần Văn Độ nói.

Các vị trong bữa ăn đều là những người đã trải đời, lập tức hiểu ra vấn đề, không nhắc đến nữa.

Trong biệt thự Nam Đình.

Bếp nhỏ đang tỏa ra mùi thơm của canh gà, người phụ nữ mặc tạp dề, tóc dài ngang lưng, đang bận rộn trong bếp.

Tần Văn Độ đi ra ngoài hút thuốc, chắc giờ đây Ngôn Nguyệt đang rất tức giận. Hiểu rõ tính cách của Ngôn Nguyệt, anh ta cũng nắm được tính khí của cô. Cô vẫn còn trẻ con và bướng bỉnh, qua vài ngày dỗ dành thì sẽ không sao.

Anh ta vẫn đang hút thuốc trong hành lang thì màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi video, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.

“A Độ, tối nay em mới vừa đến bệnh viện thăm mẹ.” Chúc Thanh Văn múc canh gà vào hộp giữ nhiệt: "Bác sĩ nói tình huống có chuyển biến tốt đẹp, đợi khi làm phẫu thuật sẽ có hy vọng, may mà có anh."

Bên kia đầu dây, trong phòng bếp với ánh đèn mờ nhạt, người phụ nữ quấn tạp dề quanh cái eo thon thả, chóp mũi xinh đẹp lấm tấm chút mồ hôi: "Anh đang ăn cơm sao? Hay chỉ uống mỗi rượu, hôm nay em có nấu nồi canh gà, có chừa cho anh.”

Giọng nữ dịu dàng như nước, khiến cơn bực bội của Tần Văn Độ như được san bằng.

"Lần trước tình huống khẩn cấp, nhờ có anh lái xe đưa em đi bệnh viện."

Tần Văn Độ nói: "Buổi tối một mình em không an toàn."

Sau đó, hàn huyên về bệnh tình của mẹ Chúc, anh ta còn nói: "Thiếu cái gì thì nói với anh một tiếng."

Lúc cô ta cười rộ cái má lúm đồng tiền ở bên má: "A Độ vẫn đáng tin cậy như trước."

Cô ta dịu dàng nói chuyện của mình cho Tần Văn Độ nghe.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!!!]