Chương 1: Bắt gặp

Chương 1: Bắt gặp

Mùa hè, hội trường Quang Hồng của đại học Lệ Giang.

Nhân dịp kỷ niệm 100 năm thành lập đại học Lệ Giang, bản độc tấu cello "Thiên nga" được chọn làm màn biểu diễn cuối cùng. Đàn đệm ẩn trong bóng tối, lúc này ánh đèn sân khấu đang chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, giai điệu thanh tao du dương phát ra từ đôi bàn tay trắng nõn.

Trên mái tóc dài như tảo biển của cô gái điểm xuyết những viên ngọc trai tròn trịa tinh khiết, chỉ có một chiếc lông vũ trắng bay phấp phới bên tóc mai. Ánh đèn sân khấu chiếu vào mặt cô, chiếu sáng cái cổ như ngọc, thon dài trắng muốt.

Cho đến khi Ngôn Nguyệt chơi nốt nhạc cuối cùng, đặt cung vĩ xuống, đứng dậy cúi chào.

Trong hội trường yên tĩnh, vang lên những tràng pháo tay như sấm.

Ở hậu trường, người qua kẻ lại, đàn chị Kiều Nhã từ trong đám đông đi ra, giơ ngón cái lên với cô.

"Hôm nay thể hiện rất hoàn hảo." Kiều Nhã đưa cho cô một ly nước, bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát: “Chờ em tốt nghiệp, các dàn nhạc kịch lớn ở Lịch Thành sẽ đến tranh giành em."

"Trình độ này của em, đến trường chúng ta thật là uổng phí, đến trường chúng ta thật là quá lãng phí." Cô ấy vẫn còn chìm đắm trong âm nhạc vừa rồi.

Tuy đại học Lệ Giang là một trong những trường đại học hàng đầu trong cả nước, nhưng lại là một trường đại học tổng hợp thiên về kỹ thuật, không phải là một trường đại học chuyên về âm nhạc. Kỹ năng của Ngôn Nguyệt, theo như Kiều Nhã thấy, trong số những người cùng trang lứa ở trong nước, chắc chắn có thể được coi là hàng đầu.

Ngôn Nguyệt uống một ngụm nước, khi cô cười má trái của cô hiện lên một má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Trường chúng ta có thứ hạng cao mà, đi ra ngoài thì danh tiếng cũng có thể lừa được người ta đấy."

Đúng lúc đó, bạn cùng phòng của Ngôn Nguyệt là Hạ Đan Tuyết kéo rèm ra, cũng quay lại hậu trường. Cô ấy chính là người vừa mới đệm đàn cho Ngôn Nguyệt trên sân khấu, Hạ Đan Tuyết cười híp mắt nói: “Đàn chị, chị không hiểu đó thôi, đến trường chúng ta tất nhiên là để ở bên cạnh bạn trai rồi!"

"Bạn trai?" Kiều Nhã chưa từng nghe nói đến chuyện này.

"À, nói là bạn trai nhưng đã sắp thành chồng, chỉ còn chờ đăng ký kết hôn thôi." Hạ Đan Tuyết nói: “Là đàn anh Tần học kỹ thuật tài chính, chủ tịch hội sinh viên trường chúng ta, hơn chị một khóa, chị có biết không?"

Cuối cùng thì Kiều Nhã cũng hiểu ra, cô ấy ngẩn người vì quá bất ngờ.

Tần Văn Độ khi còn đi học có thể coi là một nhân vật nổi tiếng, đẹp trai, giàu có lại có gia thế tốt, rất được các cô gái yêu thích.

Kiều Nhã từng thấy anh ta vài lần khi làm việc trong hội sinh viên, anh ta thực sự rất đẹp trai, cô ấy luôn nghe nói Tần Văn Độ có một cô bạn gái quen lâu kín tiếng, nhưng cô ấy không ngờ bạn gái của anh ta lại là đàn em trong khoa của mình.

"Sắp kết hôn luôn rồi?" Kiều Nhã không thể tin được.

Khuôn mặt Ngôn Nguyệt non nớt, trời sinh đã có khung xương nhỏ bé, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, trông rất trẻ, Kiều Nhã khó có thể liên tưởng cô với hai chữ kết hôn.

Ngôn Nguyệt nở nụ cười lộ lúm đồng tiền: “Đến lúc đó sẽ cho mọi người kẹo mừng nhé."

Quen biết Tần Văn Độ mười mấy năm, yêu đương hai năm, còn là cô chủ động tỏ tình. Đối với cô, kết hôn dường như cũng là một chuyện đương nhiên.

Hơn nữa... Sau khi kết hôn với anh, cô cũng có lý do chính đáng để rời khỏi nhà họ Ngôn, đối với cô điều này rất quan trọng.

"Ngôn Ngôn, tối nay khoa có tiệc ăn mừng, cậu đi không?" Hạ Đan Tuyết hỏi.

"Lần này không đi được." Ngôn Nguyệt nói ngắn gọn: “Hôm nay là mừng thọ của ông nội anh, tối nay có tiệc."

Mọi người đều hiểu "anh ấy" là ai, phần lớn các cô gái trẻ ở hậu trường đều quen nhau, nên cũng vui vẻ trêu chọc một lúc, rồi chủ đề này cũng qua đi.

Điện thoại của Ngôn Nguyệt không mang lên sân khấu, sau khi thu dọn xong, cô mới mở khóa màn hình. Lướt qua WeChat, phần liên lạc được đặt lên hàng đầu vẫn trống rỗng, Tần Văn Độ không gửi tin nhắn nào.

Nhìn thời gian, cô mím môi, không khỏi thất vọng.

Vì buổi độc tấu hôm nay, Ngôn Nguyệt đã luyện tập rất lâu. Ban đầu, cô muốn mời Tần Văn Độ đến xem nhưng anh nói rằng công việc quá bận, không thể sắp xếp được thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Tần Văn Độ thường xuyên đi công tác ở nước ngoài, cách cô mười hai múi giờ, thời gian gọi điện thoại cũng ít hơn bình thường. Vì sinh nhật ông nội Tần, Tần Văn Độ đã đặt vé máy bay về nước vào ngày hôm nay, nhưng cũng không kịp xem buổi biểu diễn của cô.

Trong những năm gần đây, thời gian Tần Văn Độ ở bên cạnh cô thực sự rất ít. Khi Ngôn Nguyệt vào trường, anh đã học năm cuối, về cơ bản không ở trường nữa. Sau khi tốt nghiệp, anh đi làm ở công ty gia đình nên càng bận rộn hơn.

Đặc biệt là từ tháng ba năm nay, việc đi công tác càng trở nên nghiêm trọng. Mỗi tháng chỉ gặp cô hai ba ngày, hai ba ngày đó thường là Ngôn Nguyệt đợi đến mười hai giờ, Tần Văn Độ về nhà trong tình trạng say xỉn, tắm rửa rồi đi ngủ. Ngôn Nguyệt chỉ có thể nói chuyện với anh trong khoảng thời gian anh thức dậy đến chín giờ sáng hôm sau.

Dù sao cũng là vì chuyện quan trọng, nên cô cũng nhượng bộ. Trùng hợp hôm nay là sinh nhật ông Tần, nên cô nhượng mộ, muốn Tần Văn Độ đến đón cô về nhà họ Tần sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tần Văn Độ cũng đã đồng ý.

Tất nhiên, cô cũng có chút tư lợi.

Ngôn Nguyệt nhìn vào gương, cô rất ít khi trang điểm đậm như vậy, kết hợp với váy và phụ kiện, lần đầu tiên khuôn mặt trong sáng thường ngày của cô trông rất rạng rỡ và quyến rũ.

Buổi biểu diễn kết thúc lúc bốn giờ, hiện tại đã là năm giờ, nhân viên hậu trường cũng ngày càng ít.

Ngôn Nguyệt cau mày, nhanh chóng tẩy trang, sau đó đi vào phòng thay đồ để thay váy.

Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô ấy cầm lấy điện thoại để đọc, là tin nhắn của Ngôn Cao Vịnh: [Mau chóng khởi hành, tối nay có dịp quan trọng, nhớ đừng đến trễ.]

Ngôn Nguyệt không trả lời tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị bắt taxi.

Lúc Ngôn Nguyệt rời khỏi hội trường thì lễ kỷ niệm đã kết thúc, ngoài trời bắt đầu tối dần, trên bầu trời còn sót lại một chút ánh hoàng hôn, dường như còn có ý định mưa.

Nhà họ Tần cách đại học Lệ Giang không xa, đều nằm trong khu vực trung tâm ở nội thành đắt đỏ của Lịch Thành.

Ngôn Nguyệt đã thay váy biểu diễn, đổi thành một chiếc váy kẻ sọc kín đáo, tóc dài cột cao bằng dây buộc tóc. Cô lạnh lùng đi trên quảng trường, khiến những cậu con trai đi ngang qua đều quay lại nhìn. Có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp ở khoa Nghệ thuật của đại học Lệ Giang, nhưng trong số những nữ sinh xinh đẹp đó, Ngôn Nguyệt chắc chắn là người có thể nhìn thấy ngay lập tức.

Đi được một đoạn, điện thoại trong túi cô rung lên.

Một mảng màu đỏ rực hiện ra trước mắt, một người đàn ông trẻ tuổi đang dựa vào cửa xe đang đậu ở phía đối diện quảng trường, hai chân duỗi thẳng, trông rất nhàn nhã.

Anh ta có đôi mắt đào hoa cong lên, tròng đen có một chút màu nâu nhạt, trông rất quyến rũ, vành môi cũng hơi cong lên, rất thích hợp để hôn.

Thấy cô không thèm để ý, Tần Văn Độ đi tới, định sờ đầu cô: “Giận sao?"

Ngôn Nguyệt quay đầu tránh đi.

Tần Văn Độ chỉ nghĩ cô trẻ con, cũng không coi trọng lắm. Anh ta dựa vào lợi thế chiều cao, một tay cầm hộp đàn của cô, giải thích: “Chuyến bay bị hoãn, anh đã chạy như bay đến đây đấy."

"Trong thành phố chạy 80 km/h, nếu còn nhanh nữa, chồng em sẽ bị đâm chết mất." Đúng lúc đèn đỏ, anh véo vành tai Ngôn Nguyệt, khiến vành tai mềm mại của cô đỏ bừng.

Ngôn Nguyệt không thèm để ý đến sự trêu đùa của anh ta, cô cũng có lúc nhỏ nhen, khi tức giận thì không thèm nói chuyện với ai.

Tần Văn Độ thích lái xe nhanh, từng bị phạt không ít lần, mỗi lần Ngôn Nguyệt ngồi trên xe anh ta đều cảm thấy hơi sợ hãi. Hôm nay có lẽ là vì muốn đến dự tiệc, không muốn xảy ra chuyện giữa chừng, nên anh ta lái xe rất cẩn thận.

Ngôn Nguyệt ngồi ở ghế phụ, tầm mắt đột nhiên bị thu hút bởi một vật trang trí trước mặt. Nhìn kỹ thì hóa ra là một máy tạo ẩm hình Kuromi.

Chiếc máy tạo ẩm có hình dạng hoạt hình này có thể nói là rất không phù hợp với phong cách của Tần Văn Độ, anh ta thường theo đuổi phong cách tối giản, đồ đạc chủ yếu là đen trắng xám, rất coi trọng chất lượng và gu thẩm mỹ, những món đồ nhỏ xinh phong cách thiếu nữ mà Ngôn Nguyệt thích anh ta còn không thèm nhìn đến. Anh ta có thể mua tặng cô, nhưng tuyệt đối sẽ không trưng bày những thứ đó trên xe của mình.

“Lần trước đi công tác máy tạo ẩm cũ bị hỏng, trợ lý mua tạm ở cửa hàng.” Tần Văn Độ liếc nhìn một cái, hờ hững nói “Lần sau đổi cái khác.”

“Đừng đổi.” Ngôn Nguyệt nghịch máy tạo ẩm, lông mi cụp xuống “Chú Bạch Tuộc còn có sở thích này à.”

Chương Đình là trợ lý của Tần Văn Độ, là một người đàn ông ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, mặt trái viết chữ công việc, mặt phải viết chữ ăn nói nghiêm nghị.

Tần Văn Độ lái xe, không nói gì.

Chẳng mấy chốc đã đến biệt thự nhà họ Tần, biệt thự rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi hai của ông nội Tần, ông có ba con trai một con gái, bố của Tần Văn Độ, Tần Chí Hồng là con trai cả. Nhà họ Tần con cháu đông đúc, người thân và bạn bè đến dự rất đông, trong bữa tiệc, mọi người đều muốn lấy lòng ông cụ, đều thi nhau thể hiện bản thân.

Ngôn Nguyệt đã lâu không gặp ông nội Tần, hồi nhỏ khi ông cụ chưa đi dưỡng bệnh thì vẫn còn ở trong đại viện. Trong viện chỉ có một cô gái là Ngôn Nguyệt, cô cũng là người nhỏ nhất, trong đó chỉ có hai anh trai là chênh lệch tuổi tác không nhiều với cô, một người là Tần Văn Độ, còn lại đều hơn họ mười tuổi trở lên.

Ngày ấy, chỉ có Tần Văn Độ là người thân thiết với cô.

"Lát nữa, khi chúng ta chúc thọ ông nội, em có thể mang đàn lên biểu diễn cho ông nghe." Tần Văn Độ chỉ cằm vào hộp đàn.

Ngôn Nguyệt đã chơi nhạc cụ từ tiểu học, nhưng cô cực kỳ không thích bị gọi ra biểu diễn trong các bữa tiệc gia đình. Cô không phải là một nghệ sĩ đường phố, âm nhạc là một điều rất trang trọng và nghiêm túc đối với cô. Chưa kể, cô vừa biểu diễn xong vào buổi chiều, cũng thấy rất mệt. Nãy giờ cô còn chưa ăn gì, chỉ uống nước.

Ngôn Nguyệt đã đề cập chuyện này với Tần Văn Độ nhưng anh ta làm lơ, nói cô là trẻ con. Khi Ngôn Nguyệt thể hiện rõ rằng cô không vui, Tần Văn Độ cũng chỉ nhướng mày chứ không nói gì.

Ngôn Nguyệt hiểu ý tứ của anh ta. Anh ta cảm thấy cô đang tỏ ra ngỗ ngược, bướng bỉnh. Những lúc như vậy, cô cứ có cảm giác mình như một món đồ trang trí để anh ta có thêm thể diện. Vì đã như vậy, nên cô cũng không quan tâm anh ta nghĩ gì về mình.

Tần Văn Độ có rất nhiều bạn bè, ngay lập tức anh ta đã được bao quanh bởi những người bạn thời thơ ấu. Tề Tường Tuấn đã chơi thân với Tần Văn Độ từ thời trung học, mấy năm trước xuất ngoại, lần này trở về nước, anh ta là người nâng ly chúc mừng Tần Văn Độ nhiều nhất.

"Nguyệt Nguyệt giờ đã xinh đẹp quá!" Anh ta nhìn Ngôn Nguyệt, ban đầu không có nhận ra cô.

Cô bé ngày xưa theo sau Tần Văn Độ giờ đã lớn lên xinh đẹp như thế này mà vẻ đẹp ấy lại khác xa với gu trước đây của Tần Văn Độ. Vì Chúc Thanh Văn, ban đầu mẫu người yêu thích của Tần Văn Độ luôn là những cô gái dịu dàng, thanh thoát, là người đẹp có khí chất lấn át tướng mạo. Mà không ngờ bây giờ đã đổi gu.

Ngôn Nguyệt không thích đám bạn bè của Tần Văn Độ. Bởi họ thật sự chỉ là một đám đàn ông nghĩ phụ nữ là quần áo. Luôn mang những người khác nhau đến mỗi bữa tiệc, chủ yếu là các cô người mẫu trẻ đẹp.

Biết được Tần Văn Độ và Ngôn Nguyệt đã ở bên nhau hai năm và chuẩn bị kết hôn, họ đều nói rằng Tần Văn Độ đã tìm thấy tình yêu đích thực. Bởi vì từ thời niên thiếu, xung quanh Tần Văn Độ không ngừng có ong bướm vây quanh, ngăn kéo cũng chứa đầy ắp thư tình.

"Hot boy trường trung học số 1 của Lịch Thành, cuối cùng cũng rơi vào tay em gái Nguyệt Nguyệt."

"Hot boy trường chúng ta là anh Tần sao? Tôi nhớ ... "

"Uống đến hồ đồ rồi à, không phải là anh Tần thì còn có thể là ai chứ."

Tần Văn Độ chỉ cười hờ hững, cũng không nói gì, trong bữa tiệc linh đình, bầu không khí rất tốt.

Ngôn Nguyệt vẫn không nói gì, lo ăn phần của mình. Ăn được khoảng bốn phần, cô lấy cớ đi nhà vệ sinh, rồi rời đi trước.

Ngồi bên phải Tần Văn Độ là một người đàn ông béo ú, tên là Trương Khải Hợp, nhà làm bất động sản, cũng là bạn học trung học của Tần Văn Độ.

Anh ta luôn muốn kéo gần mối quan hệ với nhà họ Tần, tối nay đặc biệt nhiệt tình, luôn nâng ly chúc rượu Tần Văn Độ. Thấy Ngôn Nguyệt không có mặt, anh ta rón rén hỏi Tần Văn Độ: "Anh Tần, cậu biết chuyện gần đây của Chúc Thanh Văn không? Cô ấy cũng đã quay về Lịch Thành để kiếm việc đấy."

Chuyện trong nhà của Chúc Thanh Văn, giữa đám bạn bè bọn họ, cũng được coi bí mật công khai một nửa.

"Nghe nói mẹ cô ấy sắp qua đời rồi, bố cô ấy đánh bạc nợ một đống rồi chạy mất, làm người ta đến tìm cô ấy đòi nợ." Một người khác lắc đầu: “Một cô gái còn trẻ, thật đáng thương."

Đàn ông thì đều có chút nhớ nhung đối với ánh trăng sáng, nhất là khi người yêu cũ vẫn còn đang chìm trong bùn lầy, giúp cô ấy chỉ là một chuyện nhỏ đối với họ.

"Chuyện đó có nhằm nhò gì, anh Tần có thể giải quyết được ngay." Trương Khải Hợp cười khẽ: “Nhà tôi mới mở chung cư ở bên Nghi Uyển, yên tĩnh lại xa xôi ... "

"Đừng nói linh tinh." Tần Văn Độ gõ tay lên bàn.

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, hiểu ý liền bỏ qua chuyện này.

Lúc này, Ngôn Nguyệt vừa từ phòng vệ sinh đi ra, trên mặt không có chút biểu cảm nào, mọi người cũng không nói chuyện nữa, tiếp tục cười đùa uống rượu của mình, không khí trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc.

Sau khi Ngôn Nguyệt ngồi xuống, cô ăn không còn ngon, Tần Văn Độ gắp đồ ăn cho cô, nhưng cô cũng không nể mặt, chỉ gắp vài đũa.

Điện thoại của Tần Văn Độ đặt bên cạnh bàn bỗng nhiên sáng lên, có một tin nhắn WeChat gửi tới, ảnh đại diện là một cô gái ôm hoa, đứng ngược sáng, khuôn mặt trái xoan dịu dàng.

[Tối nay anh có về không, em đã chuẩn bị đồ giải rượu.]

Tần Văn Độ vội tắt màn hình điện thoại. Không ngờ sau khi anh nhìn điện thoại trong khoảng thời gian đó, quay sang nhìn người bên cạnh thì Ngôn Nguyệt đã không thấy đâu.

“Ngôn Nguyệt mới đi ra ngoài, nói đi hóng gió.” Tề Tường Tuấn đưa mắt nhìn sắc mặt của Tần Văn Độ.

Sân thượng nhà họ Tần có gió rất lớn, Ngôn Nguyệt khoác áo khoác, co ro ở một góc sân thượng, nhìn lên bầu trời tối đen bên ngoài, đôi mắt u ám.

Nhà họ Tần rộng lớn, tiệc đến giữa chừng mà vẫn có khách khứa tiếp tục vào. Từ trên cao nhìn xuống, người người trong thế tục đều nhỏ bé như kiến bọ dưới bầu trời bao la này.

Cửa sân thượng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó, một mùi rượu nồng nặc bay tới.

“Lại không vui à?” Tần Văn Độ đặt đĩa đựng sò điệp sang một bên.

“Đừng giận mà, lần sau anh không uống nữa.” Anh ta rõ ràng đã uống say, hai tay chống lên, cúi đầu xuống, giống như đang trêu chọc một con thú cưng. Định hôn lên má cô, nhưng bị Ngôn Nguyệt tránh đi, rồi đẩy anh ta ra ngoài. Cô bị bệnh sạch sẽ, không thích anh ta chạm vào cô khi nồng nặc mùi rượu. Tần Văn Độ dùng lực tay, kéo gương mặt cô về, giữ lại rồi cúi người xuống.



Cánh cửa đối diện sân thượng không biết khi nào đã mở ra, một bóng người cao ráo đổ xuống đất.

Gió đêm thổi qua, làm tung bay mái tóc đen nhánh của người đó, để lộ đôi mắt trong veo như sao băng, đang nhìn chằm chằm vào họ.

Anh như một tia sáng lạnh lẽo của ánh trăng, lại như vị Phật cao cao ở trên miếu thờ, những chuyện này sẽ làm ô uế đôi mắt của anh, khiến đầu óc của Ngôn Nguyệt đột nhiên vang lên một tiếng ầm.