Chương 19: Đăng ký kết hôn
Không bao lâu sẽ đến ngày tựu trường, ngày 8 tháng 9 sẽ là khai giảng. Ngôn Nguyệt vẫn còn đồ đạc của Tần Văn Độ ở căn biệt thự tại phố Phất Nguyệt, nghĩ đến nó cô lại thấy buồn nôn, liền đặt lịch cho công ty vệ sinh đến dọn dẹp sạch sẽ vào ngày mai. Còn về ngôi nhà cũ do Đàm San Lâm để lại, vì vẫn chưa bắt đầu thủ tục pháp lý, một nửa quyền sở hữu vẫn thuộc về Ngôn Cao Vịnh, nên Ngôn Nguyệt cũng không muốn quay lại.
Khi cô vẫn đang phân vân thì Hứa Ánh Bạch nhàn nhạt nói: “Ở cùng anh đi."
Đầu óc Ngôn Nguyệt có chút trống rỗng, mất một giây để khởi động. Mới nhớ ra hiện tại cô và Hứa Ánh Bạch đã là vợ chồng hợp pháp, nếu vậy, ở chung một nhà dường như cũng là lẽ đương nhiên.
Nhà họ Hứa có rất nhiều dinh thự, dường như ở đâu cũng có một vài bất động sản. Căn biệt thự này nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh đối diện với đại học Lệ Giang, là nơi ở của các giáo sư già và gia đình của họ, vị trí địa lý rất tốt.
"Tạm thời ở đây trước đã." Hứa Ánh Bạch nói: “Mấy ngày nữa sẽ đổi nhà."
Ngôn Nguyệt vẫn còn hơi lúng túng, sau khi Hứa Ánh Bạch gọi vài cuộc điện thoại, đồ đạc cá nhân của cô đã được người khác mang đến.
Căn biệt thự này là một căn hộ nhỏ, được trang trí theo phong cách cổ điển và đơn giản, đủ chỗ cho hai người ở.
"Tối nay muốn đi ăn ở đâu?" Nghe thấy tiếng bụng cô kêu, khóe miệng Hứa Ánh Bạch hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
"Ở nhà... được chứ?" Ngôn Nguyệt nói.
Hôm nay thực sự quá mệt mỏi, cô hoàn toàn không muốn động đậy nữa.
Hứa Ánh Bạch hỏi: “Muốn ăn món gì?"
Ngôn Nguyệt nhỏ giọng nói: “Đồ ăn Giang Tô ạ.” Cô có khẩu vị nhạt, thích ăn đồ ngọt và đồ tráng miệng, còn Tần Văn Độ thì thích ăn cay, trước đây khi ở bên anh ta, cô vẫn luôn chiều theo khẩu vị của anh ta.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Ngôn Nguyệt nằm nghỉ trên ghế sofa một lúc, bỗng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn. Sau khi ăn tối, người giúp việc và đầu bếp đều rời đi.
Căn nhà chỉ còn lại hai người họ.
Ngoài trời đã khuya.
Nhìn thấy ánh đèn trong phòng tắm tầng hai sáng lên, Ngôn Nguyệt bỗng căng thẳng, không dám nhìn vào nơi đó.
Cô luôn có một cảm giác lo lắng kỳ lạ khi ở một mình với Hứa Ánh Bạch. Bây giờ, cộng thêm danh tính mới xuất hiện này, sự căng thẳng không chỉ không biến mất mà còn tăng lên.
Tầng hai của căn nhà nhỏ có ba phòng ngủ, tất cả đều có bộ ga giường mới tinh, bao gồm một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ. Trong lúc hoảng loạn, Ngôn Nguyệt nhìn sang chỗ khác, bỗng nhìn thấy hai chiếc gối song song trên giường đôi.
Do giấc mơ ngớ ngẩn và ám ảnh tâm lý do Tần Văn Độ để lại, hiện tại cô có một sự kháng cự và cảnh giác không thể nói thành lời đối với đàn ông.
Sau khi tắm xong, Hứa Ánh Bạch xuống nhà.
Không giống như Tần Văn Độ, ngay cả ở nhà, anh cũng sẽ không tùy ý ở trần. Anh vẫn gọn gàng và có chừng mực, với mái tóc đen gọn gàng cùng đôi mắt đen, tóc anh thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.
Ngôn Nguyệt lén lút nhìn anh, nhận thấy một nốt ruồi lệ ở cuối mắt phải. Còn mũi và môi đều được tạo hình tinh tế. Có lẽ chính đôi mắt phượng thanh tú, hẹp và dài của Hứa Ánh Bạch đã mang đến cho anh một khí chất lạnh lùng, khó tiếp cận. Nốt ruồi lệ trên khuôn mặt cũng không hề phù phiếm chút nào, mà ngược lại thể hiện một phong thái trang nghiêm mà xa cách.
Anh như vậy, so với chàng thiếu niên trong trí nhớ của cô càng có phần trùng lặp, điều này khiến cô càng lo lắng.
Anh nói anh vẫn còn một số việc phải làm. Ngôn Nguyệt liếc nhìn tài liệu, được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, mà cô không nhìn thấy rõ lắm.
Ngôn Nguyệt căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, cả người đều không thoải mái, ngón chân trắng nõn tròn trịa đã quấn lấy nhau.
Người đàn ông nhấc hàng mi dài lên nhìn cô. Đầu bút dừng lại, trên giấy đọng giọt mực, anh không thay đổi sắc mặt, tiếp tục viết như thường.
Tối mưa lại bắt đầu to hơn, tiếng sấm vang vọng xa xôi, Ngôn Nguyệt co rúm trong một góc sofa, buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài, cơn lạnh lại lan lên. Cô buồn ngủ đến mức muốn nằm xuống, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, không dám quay về phòng ngủ. Theo tiếng sấm ngày càng to, cả người đều đang run rẩy.
Tay cô được người nào đó nắm lấy, nắm rất nhẹ nhàng.
Là Hứa Ánh Bạch.
Cử chỉ này do anh làm, lại không hề có vẻ thân mật sỗ sàng. Du͙© vọиɠ đối với anh, dường như là một loại cảm xúc hoàn toàn xa lạ, Ngôn Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy trên người anh, mà cô cũng sẽ không dùng suy nghĩ xúc phạm đó để nghĩ về anh.
Tiếng sấm ngày càng lớn, ngón tay cô trở nên lạnh lẽo.
Khiến Ngôn Nguyệt không còn buồn ngủ.
“Cần anh không?” Giọng anh trong trẻo vang lên bên tai cô, có một cảm giác lạnh lẽo, như chất liệu băng tuyết.
Khoảng cách gần như có thể chạm vào, khiến vành tai nhạy cảm của Ngôn Nguyệt lập tức đỏ bừng.