Chương 17: Đăng ký kết hôn

Chương 17: Đăng ký kết hôn

Sau khi về đến nhà.

Ngôn Nguyệt nhanh chóng tắm rửa, sấy khô tóc. Ngần ngừ một lúc, cô trang điểm nhẹ nhàng, kéo phần tóc trên buộc thành đuôi ngựa cao, dùng nơ lụa satin màu đỏ thắm cố định lại, phần tóc còn lại buông xõa xuống. Cô có nhiều tóc, tự nhiên tạo thành những đường cong xoăn nhẹ, kiểu tóc này trông vừa tinh nghịch vừa không kém phần trang trọng.

Sau đó, dùng kem che khuyết điểm che bớt quầng thâm mắt do thức khuya mấy ngày nay, cũng vì da cô thực sự quá trắng, nên quầng thâm càng trở nên rõ rệt. Ngôn Nguyệt là người có cơ địa dễ bị sẹo, trước đây Đường Khương thường trêu chọc cô, nói rằng chỉ cần ai đó vô tình chạm vào cô, là cô đã trông thê thảm không nỡ nhìn, giống như bị bạo hành gia đình vậy.

Sau khi thoa kem nền, gương mặt cô gái trong gương trông đã tươi tắn hơn nhiều. Mấy ngày nay cô đã gầy đi, người cũng u sầu, so với ngày thường, ánh mắt cô có thêm vài phần khí chất đáng thương.

Từ phòng tắm bước ra, Ngôn Nguyệt nhanh chóng tìm hiểu về quy trình và lưu ý khi đăng ký kết hôn, xem nên mặc trang phục như thế nào. Sau đó, cô lưỡng lự một lúc trước tủ quần áo, nhớ đến trang phục của Hứa Ánh Bạch. Cắn cắn môi, cũng chọn một chiếc áo sơ mi xám đơn giản, kết hợp với váy xếp ly cạp cao.

Hứa Ánh Bạch không giục cô.

Khi Ngôn Nguyệt thu dọn xong, mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Hứa Ánh Bạch đang đứng ở phòng khách, nhìn cô chăm chú. Anh đứng trong căn phòng khách quen thuộc của cô, cả căn phòng dường như cũng sáng sủa hơn.

Ngôn Nguyệt bước ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Em đã xong rồi."

Cô ôm một túi hồ sơ trong lòng, bên trong có hộ khẩu và chứng minh thư của cô. Cô vô thức ôm chặt lấy, vẻ mặt ngơ ngác không biết phải làm gì, trông giống như một con chim hoàng yến cô đơn và bất lực.

Trở lại xe, Hứa Ánh Bạch đích thân lái xe, anh để cô ngồi ghế phụ.

Nhớ đến những câu nói liên quan đến ghế phụ, tai Ngôn Nguyệt đỏ bừng, ôm chặt túi hồ sơ trong lòng.

Cô rất căng thẳng, nhưng lại nghe Hứa Ánh Bạch nói: "Rất đẹp."

Anh lái xe cực kỳ êm ái, khiến người ta an tâm. Câu nói này không to lắm, Ngôn Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của anh, mắt không tự chủ được cong cong, dường như cuối cùng đám mây u ám đang dồn nén trong lòng cũng tan biến đi một chút.

Đến cục dân chính lúc 4 giờ, hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt, thời tiết lại vô cùng xấu, vì vậy người đến rất ít.

Cô và Hứa Ánh Bạch tuổi tác gần bằng nhau, trông rất xứng đôi, vì vậy thủ tục đều rất nhanh chóng và thuận lợi.

Khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, nhìn thấy bức ảnh cô và Hứa Ánh Bạch đứng cạnh nhau chụp cách đây hai mươi phút, Ngôn Nguyệt vẫn thấy như đang mơ, đi lại cũng lâng lâng, người như đang bước trên bông gòn.

Mọi thứ đều quá đơn giản.

Cô thực sự đã kết hôn vào hôm nay, nhưng người cô kết hôn, là người mà trước đây cô không thể nghĩ đến.

Cô và Hứa Ánh Bạch, từ hôm nay trở đi, chính là vợ chồng trên mặt pháp lý.

Đây có lẽ là ngày điên cuồng và bốc đồng nhất trong cuộc đời hai mươi năm của Ngôn Nguyệt.

Vẻ mặt Hứa Ánh Bạch rất bình tĩnh, không thể nhìn ra bất kỳ sự không thích ứng nào với danh tính mới này.

"Chú, dì có biết chuyện này không?" Nghĩ đi nghĩ lại, Ngôn Nguyệt vẫn quyết định hỏi.

Cô biết rất ít về nhà Hứa. Nhà họ Hứa không có ở Lịch Thành, cô nhớ mang máng là nhiều năm trước đã từng gặp chú Hứa rồi. Là một người đàn ông lịch lãm và tuấn tú, nhưng cô chưa từng gặp mẹ của Hứa Ánh Bạch, nhà họ Hứa cũng rất ít nhắc đến mẹ của anh.

Có lẽ trong những gia đình quyền quý như vậy, đều có những mâu thuẫn riêng của họ, mà Ngôn Nguyệt lại không phải người thích dò hỏi chuyện của người ta.

Hứa Ánh Bạch nhàn nhạt nói: “Không liên quan đến họ."

Tính anh vốn lạnh lùng, khi nói chuyện không mang theo cảm xúc, sẽ tạo cho người khác cảm giác xa cách mạnh mẽ.

Ngôn Nguyệt cúi xuống, không nói gì nữa. Hứa Ánh Bạch chú ý thấy, anh hạ giọng, nhìn vào mắt cô: “Anh đã thông báo chuyện này cho cả gia đình. Tuy nhiên chỉ là thông báo, chuyện của anh, anh tự quyết định."

"Em muốn gặp họ, cứ nói với anh một tiếng là được." Hứa Ánh Bạch nói.

Ngôn Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp, tính cô vốn hướng nội, hiện tại, ngay cả khi chỉ ở bên Hứa Ánh Bạch, cô cũng cảm thấy không quen, chứ đừng nói đến việc đột nhiên để cô đối mặt với một gia đình người lạ.

"Ừm." Cô mím môi, nhỏ giọng nói.

Trong ấn tượng của cô, Hứa Ánh Bạch thực sự độc lập từ rất sớm.

Thời đi học, mỗi lần thi học kỳ tên của Hứa Ánh Bạch đều đứng đầu bảng xếp hạng, mà tên của anh luôn là cái nổi bật nhất.

Lúc đó Ngôn Nguyệt chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó, sẽ tình cờ bắt gặp tên của anh trên giấy đăng ký kết hôn của mình.

Cô không hiểu rốt cuộc vì sao Hứa Ánh Bạch lại làm vậy, thương hại cũng được, vì lý do khác cũng được. Đối với cô, dường như đã không còn lựa chọn nào khác.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]