Chương 5

Chật vật lại qua một tháng, đại hội thể thao của trường cũng sắp diễn ra, thân thể Húc Thường Thanh dù cho có béo thật nhưng thể lực tuyệt đối không có.

Bởi thế chỉ có thể nấp ở cửa phòng tập bóng rổ nhìn mọi người chơi, mà một trong số đó chính là em trai của anh - Húc Thừa Huân.

Nữ sinh vây quanh hắn nhiều không đếm xuể, đội cổ vũ còn đặc biệt đem tên của hắn in ở góc áo, vì sao hắn lại được tôn vinh như vậy ?! Có lẽ là vì gương mặt tuấn tú, ngũ quan cân đối cực kỳ tinh xảo, chiều cao lý tưởng với làn da rám nắng khoẻ khoắn, chỉ cần ánh mắt hắn hướng tới nơi nào, nhất định đám nữ sinh nơi đó ai nấy nhìn nhau mặt đỏ ửng.

"Nghỉ giải lao một chút đi !" Đội trưởng đội bóng rổ lên tiếng, nhân tiện cũng đẩy cửa định đi ra căn tin, đúng lúc Húc Thường Thanh né không kịp bị cửa đυ.ng trúng đầu.

"A!" Một tiếng, ngừoi kia liền nghe thấy, tầm mắt dịch chuyển đến chỗ anh.

Hắn không biết vì sao anh lại tới đây, còn nghĩ rằng anh cũng muốn chơi bóng rổ nhưng do thân hình quá khổ nên không thể chơi, điều này khiến hắn cũng có chút thương hại anh.

Bị bắt gặp, Húc Thường Thanh vội vội vàng vàng ôm lấy túi đồ cồng kềnh đầy áo bẩn của đám bạn cùng lớp chạy đi.

Lại nói về núi đồ ấy, vừa hôi vừa bẩn, tất cả là do đội bóng đá lớp anh chiều nay có buổi tập, mọi người thấy tính cách anh hiền lành nghe lời liền đẩy hết mọi việc cho anh, đống đồ này giao cho anh giặt cũng xem như hợp lý.

Giặt xong quần áo đã gần nửa đêm, Húc Thường Thanh thở phì phò phơi y phục lên xào đồ ở ban công phòng anh.

Đúng lúc vừa xong việc, Húc Thừa Huân đẩy cửa bước vào "Trễ rồi anh chưa ngủ sao !"

"Anh... cái kia... sao em không gõ cửa trước..."

Thấy hắn tỏ vẻ lãnh đạm không quan tâm, anh ngại ngùng ho khan mấy tiếng "Ừm, em tìm anh có việc gì sao ?"

"Không có gì !" Hắn tự nhiên bước vào phòng, ngồi lên giường anh cực kỳ tự nhiên, tay chạm vào cái đồng hồ hình gà con màu vàng chung quanh có mấy quả trứng vô vị, tuy nhiên hắn vẫn rất hào hứng nhìn không dời mắt "Anh hôm nay sao ngủ trễ vậy ?"

Húc Thường Thanh bắt đầu lo sợ chuyện mình bị đám bạn bắt nạt tới tai hắn sẽ bị hắn mắng là đồ ngu ngốc nên đành mím môi lựa lời nói dối "Là vì bài tập nhiều quá, anh... anh vừa mới làm xong !"

Hắn nhìn ra được sự che đậy trong lời nói của anh, quan sát một chút lại thất có gì đó không đúng, đứng dậy đi tới gần cửa ban công khép hờ, hắn muốn ra ngoài xem xem thế nào.

"Sao vậy ?"

"Đừng ra đó ! "

"Tại sao ?"

"Vì... Vì ngoài đó gió rất lớn !"

Hắn nhếch môi cười nhạt, đẩy anh sang một bên "Không sao, tôi muốn hóng gió một chút !"

Bất ngờ bị đẩy sang một bên, mà anh không ngờ hắn lại làm như vậy, thất thần đứng ngốc tại chỗ nhìn hắn đẩy cửa bước ra ngoài, một lát sau quay lại vào trong sắc mặt vô cùng kỳ quái "Cái đám hỗn tạp gì ở ngoài kia vậy ?"

Húc Thường Thanh chẳng rõ vì sao lại phải sợ hãi nhưng anh không có cách nào đối diện hắn trả lời một câu 'Đây là quần áo của bạn anh !' mà phải cúi thấp đầu nói bằng giọng lí nhí "Anh... Anh anh ... anh... đó là..."

"Anh là đồ ngốc sao ?!" Húc Thừa Huân không tức giận như trong tưởng tượng của anh, hắn chỉ lãnh đạm nói một câu rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

Quả nhiên đúng như trong dự đoán của anh, bị hắn mắng là đồ ngốc, tuy nhiên mắng như vậy cũng không phải là sai, anh cũng chỉ biết cười khổ, leo lên giường đắp chăn tới tận cổ, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Về phía Húc Thừa Huân, hắn càng ngày càng không hiểu nổi bản thân mình, tại sao hắn lại phải tức giận mấy chuyện chẳng liên quan tới mình ? Tại sao nhìn thấy vẻ mặt đó của anh liền cảm thấy lúng túng.

Húc Thường Thanh đúng là tên ngốc, đã vậy hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, lại nói... Từ trước tới nay hắn có bao giờ quan tâm tới ai đâu, đặc biệt là anh.

Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà còn đang ngủ, Húc Thường Thanh như thói quen khi còn ở cùng với ông bà ngoại vẫn thường làm, anh thức dậy đi ra ngoài chạy bộ, vô tình hôm nay khi đi ngang phòng khách nhìn thấy cặp xách của em trai, anh có chút tò mò tới gần xem thử, đúng lúc đó Húc Thừa Huân từ phòng bếp cầm theo hộp sữa bước ra ngoài, bắt gặp anh đang chạm vào cặp của mình, hắn lên tiếng hỏi "Anh làm gì vậy ?"

"Ah, anh tưởng em hôm qua quên không đem cặp về phòng, định giúp em..."

"Không phải muốn trộm thứ gì trong đó chứ ?" hắn cười cười nhưng ý cười hoàn toàn không bộc lộ ra, chính hắn cũng không biết câu nói đùa này làm anh khó chịu như vậy.

Nụ cười mang đầy ôn nhu của anh đọng lại nơi khóe môi, đuôi mắt của anh ánh lên một tia khổ sở lập tức lắc đầu "Không có ! Em kiểm tra lại đi, anh cái gì cũng không lấy !"

"Ừm !" hắn đương nhiên biết chuyện đó "Anh định đi đâu mà dậy sớm như vậy ?"

Húc Thường Thanh lắc đầu "Anh chỉ là muốn ra ngoài chạy bộ một chút !"

Hắn gật đầu một cái, không nói gì, tiếp tục quay lại với công việc của mình, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm.

Tới 8h, cả hai rốt cục cũng gặp nhau ở trường, hôm nay Húc Thừa Huân ăn mặc đặc biệt, có lẽ chính vì hắn sẽ lên bục phát biểu thay mặt toàn khối nhân dịp khai giảng.

Tên này một khi nở nụ cười thì bất cứ ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng, bằng chứng là mấy cô bạn cùng lớp Húc Thường Thanh cứ liên tục khen hắn không ngớt lời, bọn họ còn để ý rằng anh và hắn cùng họ Húc, có phải cũng là anh em với nhau không, lúc ấy anh chẳng dám hó hé, chỉ cười rồi lắc đầu phủ nhận.

Đám nữ sinh nhốn nháo cười lớn một tràng, còn nói rằng anh và hắn thật sự không phải là anh em, bằng không sao có thể có loại anh em khác nhau tới vậy, một chút khí chất của Húc Thừa Huân anh cũng không hề có.

Mà tại thời điểm đứng trên đài phát biểu, ánh mắt hắn hướng tới chỗ Húc Thường Thanh đang ngồi, chân mày thanh tú khẽ chau lại rồi rất nhanh lại giãn ra.