Chương 7

Tuyết Trúc không ngờ rằng mình sẽ bị bại lộ, nên vội vàng giải thích, những lời ngọng nghịu của cô càng trở nên khó nghe khi cô nói nhanh: "Vâng, nhưng không phải em cố tình dán, ông cụ bảo đẹp nên em mới dán đó."

"Đẹp." Cậu nói.

Mạnh Dữ Ninh nhận lấy kẹo cao su, xé lớp giấy bên ngoài, cho kẹo cao su vào miệng rồi đưa cho cô ấy hình xăm.

Tuyết Trúc thấy anh không trách mình thì mới yên tâm.

Vì chú Mạnh không thích nên lần này cô không dán hình xăm lên cửa mà dán vào tay trái của mình, còn vỗ nhẹ tay phải lên mu bàn tay trái để hình xăm được dán chắc chắn hơn.

Dán hình xăm cũng phải khéo léo, mà Tuyết Trúc là bậc thầy trong lĩnh vực này, cô ấn một cái, vỗ và chà để tạo thành một hình xăm hoàn chỉnh, đẹp mắt.

Sau khi dán xong, cô hỏi: "Em dán lên tay có đẹp không?"

Mạnh Dữ Ninh nhìn hai bàn tay trắng nõn non nớt dán đầy hình xăm sặc sỡ của cô, do dự một chút, sau đó nhìn vào đôi mắt sáng ngời đang chờ đợi của cô.

Cậu khẽ cười, khóe mắt hơi cong lên: "Đẹp."

Ánh mắt Tuyết Trúc lập tức trở nên lấp lánh hơn.

Vài ngày sau, Tuyết Trúc mặc áo cộc chạy loạn trong khu tập thể, đung đưa hai "cánh tay hoa nhỏ" dán đầy hình xăm của mình.

Những đứa trẻ cùng trang lứa trong khu dân cư nhìn "cánh tay hoa nhỏ" nghệ thuật này với vẻ ngạc nhiên và thú vị, bày tỏ sự khen ngợi từ tận đáy lòng.

Đẹp quá, ngầu quá, oai phong quá.

Tối đó, khi Tống Yên Bình đi làm về, những người hàng xóm trong khu phố có thể nghe thấy tiếng gầm của Tống Yên Bình qua các bức tường.

"Anh Bùi! Bùi Liên Dịch! Anh mặc kệ con gái anh rồi hả!"

"Anh xem trên tay nó có cái gì? Cả cánh tay chi chít hình xăm, con gái của anh muốn làm xã hội đen rồi đấy anh biết không?"

Tống Yên Bình là một người phụ nữ độc lập, cá tính mạnh mẽ, bà quyết tâm nuôi dạy con gái trở thành một thiếu nữ thanh lịch, bà đăng ký cho con gái học piano, dành rất nhiều tiền để mua một cây đàn piano, đốc thúc con gái luyện tập mỗi ngày.

Bây giờ nhìn thấy con gái mình như một kẻ côn đồ nhỏ, tâm lý của bà sụp đổ ngay tại chỗ.

Cuối cùng, kết cục của "cánh tay hoa nhỏ" là bị mẹ tức giận kéo đến vòi nước chà đỏ ửng thì mới sạch được.

***

Căn nhà của ông cụ Mạnh đã bị bỏ trống một năm, nay con trai và cháu trai ông cụ đã chuyển đến, sau khi ăn cơm tối xong, Tống Yên Bình ra ngoài chơi mạt chược và tình cờ nói với những người chơi cùng, chưa đến một tuần mà cả khu tập thể đều biết tin này.

Tuyết Trúc cũng phát huy tác dụng như cái loa nhỏ của mình, Mạnh Dữ Ninh vừa chuyển đến đây, cô đã lập tức lên tầng rồi xuống tầng nói với các anh chị em tốt của mình rằng cô có hàng xóm mới rồi.

"Chị Nguyệt Nguyệt, anh Tử Hàm, có một anh trai mới chuyển đến ở đối diện nhà em!"

Hạ Tranh Nguyệt và Chung Tử Hàm - những người bạn thân nhất với Tuyết Trúc đều rất vui vẻ.

Với tư cách là chị cả, Hạ Tranh Nguyệt chào đón bất kỳ đứa em nào có ý định tham gia nhóm để cô ấy có thể sai khiến.

Còn Chung Tử Hàm là cậu con trai duy nhất trong nhóm nhỏ, bị kẹp giữa Hạ Tranh Nguyệt và Tuyết Trúc, hàng ngày cậu không bị chị sai khiến thì bị em cưỡi ngựa.

Cuối cùng hôm nay cũng có một người con trai đến san sẻ với cậu ấy, vì vậy nhóm nhỏ với sự chênh lệch tuổi tác đáng kể này đã nhanh chóng chấp nhận thành viên mới vừa chuyển đến.

Ngày khai giảng đang đến gần, những đứa trẻ đang cố gắng tận hưởng những ngày cuối cùng của tháng tám.

Hơn tám giờ tối, bầu trời đầy những vì sao trắng bạc, lấp lánh không thua kém sự dịu dàng của ánh trăng.

Dù bố mẹ có gọi bao nhiêu lần về nhà tắm rửa đi ngủ thì lũ trẻ vẫn không ngừng chạy nhảy dưới ánh đèn đường, la hét và nô đùa hết mình.

Trẻ em có cách giải trí sau bữa tối của trẻ em, người lớn đương nhiên có cách giải trí của riêng mình.

Trong phòng mạt chược nhỏ, tiếng đánh mạt chược rào rào không êm hơn so với tiếng trẻ con là mấy.

Tống Yên Bình chỉ thiếu một ô nữa là thắng, bà đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào các quân bài, chờ thần tài từ trên trời rơi xuống.

"Hai bố con Ninh Ninh dọn đến đây lâu như vậy rồi mà sao không thấy mẹ Ninh Ninh nhỉ?"

Khi phụ nữ cùng bàn trò chuyện với nhau, họ thích tập trung vào những người hàng xóm không có mặt.

Tống Yên Bình nhìn chằm chằm vào bài và nói: "Ly hôn rồi."

"Ồ, thảo nào." Người chơi bài gật đầu, không hề ngạc nhiên, lại hỏi tiếp: "Sao lại ly hôn vậy?"

"Bố Ninh Ninh không nói với tôi." Không lấy được bài như ý, Tống Yên Bình thất vọng đẩy bài mình ra: "Ba đồng."

“Ăn bài, chạm.” Người chơi bài vuốt cằm suy nghĩ xem tiếp theo nên đánh quân nào: “Hình như Tiểu Trúc nhà cô chơi khá thân với Ninh Ninh.”