Chương 13: Anh nghĩ mình phải quay trở lại nước Anh sớm hơn một chút

Lâm Ảnh Hàn bị hôn thở hồng hộc, hai chân mềm nhũn đứng không vững. Lâm Mục Thanh đẩy cô lên tường, đè lên người cô mà gặm cắn cánh môi. “Ưm… A… Không.” Cô giãy giụa muốn nói gì đó nhưng miệng bị chiếm lấy chỉ có thể phát ra những tiếng đứt quãng.

Cô bị ép tiếp nhận sự tấn công, đầu lưỡi cũng quấn lấy anh. Lâm Ảnh Hàn không nhớ hai người hôn bao nhiêu lâu, chỉ nhớ vì hôn quá kịch liệt nên chất lỏng trong suốt chảy ra từ khóe miệng của cô, anh không buông tha mà còn vươn đầu lưỡi liếʍ láp sạch sẽ.

Không biết giằng co bao lâu, hai người thở dốc nặng nề, Lâm Mục Thanh buông môi cô ra, sống mũi còn cọ lên mặt cô. m thanh thở hổn hển vang lên cũng không làm gián đoạn việc anh mυ"ŧ hôn cánh môi của cô rất nhiều lần.

“Anh nghĩ mình phải quay trở lại nước Anh sớm hơn một chút.” Lâm Mục Thanh cố gắng bình tĩnh lại sau đó nói với Lâm Ảnh Hàn.

Ở lại nhà quá lâu, anh sẽ không khống chế được bản thân.

Anh biết mình không phải biếи ŧɦái, ít nhất là 24 năm cuộc đời trước tối hôm nay, còn chuyện sau tối hôm nay thì chính Lâm Mục Thanh cũng không rõ lắm.

Anh buông tay ra, nhanh chóng viết vài công thức mà Lâm Ảnh Hàn có thể hiểu được ra giấy nháp. Lực cầm bút quá mạnh nên giấy bị thủng vài lỗ.

Lâm Mục Thanh đưa cho Lâm Ảnh Hàn, anh không biết nói gì, mà cũng không dám nhìn cô, chỉ mở miệng bảo cô ra ngoài.

Sau khi Lâm Ảnh Hàn đi rồi, Lâm Mục Thanh lập tức vào phòng tắm tắm nước lạnh, hy vọng bản thân có thể bình tĩnh lại. Nhưng dươиɠ ѵậŧ dưới háng đã ngẩng đầu lên khiến anh phải chửi thề một tiếng.

Anh cũng không định nhẫn nhịn, vừa tắm vòi hoa sen nước lạnh vừa vươn tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ thô dài. Lâm Mục Thanh hồi tưởng lại cảnh hôn kịch liệt vừa nãy, sự mềm mại kia kết hợp với nhịp điệu khuấy đảo trong khoang miệng của anh khiến anh có thể cảm nhận được dư vị còn sót lại nơi đầu lưỡi. Động tác chuyển động của anh nhanh hơn rất nhiều như muốn nhanh chóng giải phóng du͙© vọиɠ ra, dươиɠ ѵậŧ trong tay thỉnh thoảng lại hưng phấn nhảy lên.

Lâm Mục Thanh một tay bám lên tường, một tay nhanh chóng vuốt ve côn ŧᏂịŧ, cuối cùng cơ bắp trên mông co rút kịch liệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra. Chất lỏng nóng rực đậm đặc bắn lên vách tường rồi chảy xuôi xuống cống thoát nước.

Lâm Mục Thanh về giường nằm mà không ngủ được, anh cảm thấy hình như mình học nhiều quá đến mức phát điên rồi, vậy mà lại ngu xuẩn đến mức ra tay với em gái của mình, hơn nữa còn biếи ŧɦái hồi tưởng lại dư vị nụ hôn của cô. Anh cố gắng khống chế suy nghĩ điên rồ trong đầu mình, không ngừng cảnh cáo bản thân không được tái phạm.

Ngày hôm sau thức dậy, Lâm Mục Thanh phát hiện Trương Đồng không có ở nhà, Lâm Viễn Hàng và Lâm Ảnh Hàn còn phải đi làm đi học nên không có nhà là chuyện bình thường nhưng Trương Đồng ra ngoài vào giờ này rất kỳ lạ. Anh hỏi dì giúp việc, thì ra đêm qua cả hai người họ đều không về nhà.

Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Viễn Hàng, mãi sau đó mới kết nối: “Mục Thanh sao? Tối hôm qua chi nhánh ở Tô Châu có việc gấp cần ba đích thân xử lý, bây giờ ba và dì Đồng đều đang ở Tô Châu, con không cần phải lo lắng. Hai ngày tới con chú ý nhà cửa, muộn nhất là ngày thứ hai ba sẽ về.” Hình như tình hình bên chỗ Lâm Viễn Hàng không ổn lắm, ông nói chuyện rất vội vàng, tín hiệu cũng không tốt, Lâm Mục Thanh còn chưa kịp nói thì đã cúp máy.

Không về nhà hai ngày… Vậy đợi đến khi hai người họ trở về thì anh sẽ nói chuyện quay về nước Anh.

Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đầu óc Lâm Mục Thanh tê dại, nếu dùng từ phạm vào luật trời để hình dung thì cũng không ngoa. Nhưng dường như có thứ gì đó đang xúi giục anh làm như vậy.

Sống 24 năm, thậm chí bạn bè ở nước ngoài còn cho rằng anh là gay, không giao lưu kết thân với bất cứ cô gái nào, nếu có xã giao với người khác phái thì chỉ giới hạn trong vòng học thuật. Nhưng anh không biết vì sao, kể từ ngày về nước, vừa nhìn thấy cô em gái ruột nhỏ hơn mình 10 tuổi, anh lại không khống chế được bản thân muốn trêu chọc cô.

À không, trước tối hôm qua còn tính là trêu chọc bình thường, sau ngày hôm qua thì anh không chắc…

Cảm giác này xuất hiện từ khi nào? Có lẽ là 14 năm trước, ngày mà anh rời khỏi nhà, lúc ôm đứa bé mới tròn một tuổi trong lòng thì tình cảm đã có chút không thích hợp rồi sao?

Anh gõ lên đầu mình, tự hỏi bản thân vì sao lại khốn nạn như vậy.

Lâm Mục Thanh mở máy tính lên, bắt đầu tra thời gian mua vé máy bay về Anh.

Ngồi không buồn chán cả ngày, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh nụ hôn ngày hôm qua, anh biết chuyện này là chuyện lớn, nếu tiếp tục đi quá giới hạn thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn nổi. Đối với cảm xúc của anh mà nói thì đây cũng coi như là một tin xấu, Lâm Mục Thanh vốn là một người vô cảm, dường như chỉ có vậy thì anh mới có thể tập trung nghiên cứu cao độ. Nhưng cảm xúc lúc này của anh lại trở thành một mặt hồ yên ả bị một viên đá ném xuống phá tan sự tĩnh lặng, sóng lòng không ngừng cuồn cuộn trào dâng.

Cuối cùng cũng đến mười giờ tối, anh tính chuẩn thời gian Lâm Ảnh Hàn tan học. Lâm Mục Thanh đi rửa mặt rồi lên giường nằm, nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang rồi đến tiếng đóng cửa phòng “Rầm”.

Lâm Mục Thanh thở dài. Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, hôm nay lại suy nghĩ miên man cả ngày nên anh thật sự rất mệt mỏi, mí mắt nặng nề khép lại rồi ngủ thϊếp đi.