Chương 5:

Hai tay Lâm Tiểu Tiên áp lên má mình che đi nét đỏ ửng, dáng vẻ thẹn thùng như thiếu nữ hoài xuân, “Lần trước tớ đến nhà cậu làm bài tập, anh cậu khen tớ đáng yêu, tớ đây là có qua thì có lại, không tính là gượng ép cũng không tính là quấy rầy đi!”

“Cậu…… thích anh tớ?”

“Cũng không phải vậy.” Lâm Tiểu Tiên ngượng ngùng niết ngón tay, “Cậu ngẫm lại xem, anh cậu vừa đẹp trai lại dịu dàng, có ai mà không thích, tớ đây chỉ là đáp lễ thôi, cậu đừng nói bậy, hơn nữa……”

Lâm Tiểu Tiên hưng phấn chống cằm: “Tớ làm một người em gái đáng yêu khác của anh ấy cũng được nha, có một người anh vừa đẹp trai vừa thông minh như vậy thật tốt, Minh Nguyệt cậu thật sự rất hạnh phúc!”

“Đúng vậy, rất hạnh phúc.”

Không có Hàn Minh Khởi, nào có Hàn Minh Nguyệt của hiện tại. Hàn Minh Nguyệt biết anh chẳng viết gì lên mặt, dáng vẻ hờ hững, nhưng luôn chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ.

Lâm Tiểu Tiên còn đang ríu rít kể rõ tâm tình, dáng vẻ che mặt chống cằm thiếu nước chưa nhảy dựng lên.

Hàn Minh Nguyệt nghĩ bụng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Anh ấy khen cậu đáng yêu à? Còn rất dịu dàng? Tớ luôn ở bên cậu sao lại không biết?”

“Là cái hôm không có nước ấm đó, cậu chạy đi nấu nước.” Hai mắt Lâm Tiểu Tiên lấp lánh ánh sao, dư vị khát khao, “Tớ đang chăm chú giải một đề toàn, sau đó đột nhiên ánh sáng bị che mất, tớ ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt của anh ấy gần trong gang tấc, trời đất, thật sự siêu đẹp trai, lúc đó đầu óc tớ đột nhiên trống rỗng. Sau đó anh ấy nói, ‘thật đáng yêu’, thanh âm kia vang lên bên tai tớ, cảm giác tê dại truyền từ tai đến bả vai……”

Hàn Minh Nguyệt cười không nổi, “Tớ chỉ đi đun ấm nước, thật không ngờ tới……”

Lời cô nói bị Lâm Tiểu Tiên đang hoa si đánh gãy, “…… Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc đó, tớ có cảm giác tim mình đập đứt phanh, cậu biết không Minh Nguyệt, trái tim già nua của tớ kể từ sau khi mối tình đầu kết thúc đã không còn đập nhanh như thế nữa, lần này là bị mỹ nhan thịnh thế và thanh âm trời ban của anh cậu đánh thức!!!”

“À.” Hàn Minh Nguyệt cười có lệ coi như phụ họa, dừng vài giây, cô lại tạt cho Lâm Tiểu Tiên một gáo nước lạnh, “Anh tớ sắp thi đại học, tất cả đều lấy việc học làm trọng.” Sau đó trả lại hộp bánh quy cho Lâm Tiểu Tiên, “Cái này vẫn thôi vậy……”

“Cứ coi như là tâm ý của tớ đi.” Lâm Tiểu Tiên đẩy lại cho Hàn Minh Nguyệt, trịnh trọng giải thích, “Tớ đây không phải là thổ lộ, làm bạn thân tớ nướng bánh quy cho cậu không phải chuyện bình thường sao? Cậu tuyệt đối không thể để anh cậu hiểu lầm tớ là một si nữ, bằng không rất dễ bị anh ấy ghét!”

“Nhưng chẳng phải cậu là thế thật à?”

“Không không không.”, Lâm Tiểu Tiên điên cuồng lắc đầu, “Tớ nhiều nhất chỉ có thể xem như là một fan bé nhỏ trung thành trong hậu viện hội của Hàn Minh Khởi thôi, Minh Nguyệt, cậu nghe tớ nói, cậu cứ nói đây là bánh quy mà em gái đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa lần trước nướng tiện thể đưa cho anh ấy đi!”

“Nhớ kỹ đó, nhất định phải nói như vậy, đừng quên nha!”

Lâm Tiểu Tiên quăng một nụ hôn gió rồi chạy mất, Hàn Minh Nguyệt cầm hai hộp bánh quy, cảm thấy nóng phỏng tay.

Hôm nay Hàn Minh Khởi không tới đón cô tan học, vậy chắc chắn là bị chuyện gì đó trì hoãn, Hàn Minh Nguyệt lấy di động, muốn hỏi xem bao giờ anh về, cô click mở khung wechat của anh nhưng lại do dự.

Cuối cùng vẫn cất điện thoại vào túi.

Sợ anh sẽ tỏ thái độ lạnh nhạt, sợ anh cố tình xa cách, càng sợ mình……

Không khống chế được mà tới gần.

Hàn Minh Nguyệt vỗ trán: Mày phải khống chế bản thân, Hàn Minh Nguyệt, anh ấy đã giữ khoảng cách như mày muốn, mày không thể là người không chịu được trước, như vậy quá nực cười!