Chương 4:

Hai mắt Hàn Minh Nguyệt lập tức ầng ậc nước, có lẽ là vì Hàn Minh Khởi tức giận mắng cô, cũng có lẽ là vì nhiều nguyên nhân khác thuộc về cô.

Thật ra cô đã quen bị anh răn dạy, cho dù ở trong mắt bạn cùng trang lứa Hàn Minh Nguyệt là cô gái có sức tự chủ kinh người, là một học sinh xuất sắc, nhưng ở trong mắt Hàn Minh Khởi cô chỉ là một cô nhóc ngốc nghếch chuyên làm sai chuyện. Từ nhỏ đến lớn cô không biết mình làm sai bao nhiêu chuyện, mỗi lần đều bị Hàn Minh Khởi ghét bỏ răn dạy một trận, sau đó giúp cô giải quyết tốt hậu quả.

Từ trước đến nay cô có thể trơ mặt vừa nhận sai vừa âm thầm vui vẻ, nhưng không biết từ khi nào Hàn Minh Khởi chỉ còn nhìn cô im lặng, cảm xúc của anh càng ngày càng không lộ ra ngoài, bầu không khí tự nhiên giữa hai người cũng dần thoát khỏi quỹ đạo trong sự im lặng.

Là bắt từ khi nào, hai anh em bọn họ đã vạch rõ ranh giới thành hai thiếu nam thiếu nữ độc lập, là từ khi nào ……

Anh trai lại có tình cảm khác với cô.

Rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Nước mắt Hàn Minh Nguyệt từng giọt lăn xuống cằm, cô cắn môi rũ mắt không nói lời nào, rất lâu sau mới nghẹn ngào xin lỗi: “Em xin lỗi, anh, em xin lỗi……”

Thứ Hàn Minh Khởi không chịu nổi nhất chính là nước mắt cùng gương mặt lúc khóc của cô, anh quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Đừng gọi tôi là anh, tôi không phải anh trai em.”

Hàn Minh Nguyệt đuổi kịp Hàn Minh Khởi, nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt hơn vì những lời này của anh.

Ba ngày trước cô sợ hãi nói không lựa lời, chỉ muốn điên cuồng bỏ qua thứ tình cảm hỗn loạn không được người đời dung thứ, cô nói với anh: “Anh đang nói bậy gì đó? Anh còn là anh trai em sao? Chúng ta là anh em mà! Sao anh trai có thể sinh ra thứ tình cảm đó với em gái mình được, đây là lσạи ɭυâи! Anh tỉnh táo lại đi!”

Từng câu chữ như con dao nhỏ chọc vào tim Hàn Minh Khởi, hiện tại con dao ấy cũng đang đâm vào tim cô.

Cô rõ ràng anh trai không phải loại người như vậy, Hàn Minh Nguyệt ngước đôi mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn bóng dáng cao gầy của Hàn Minh Khởi, không tiếng động nói lời xin lỗi ——

Anh, em luôn nói yêu anh, nhưng lại chỉ tổn thương anh, em xin lỗi, em gái của anh là một kẻ đáng giận ích kỷ ……

*

“Leng keng leng keng……”

Tiếng chuông tan học vang lên, theo một tiếng “tan học” của thầy giáo, trong lớp nháy mắt sôi trào.

Bạn thân Lâm Tiểu Tiên cầm hai chiếc hộp thắt nơ bướm cười hì hì tới chỗ Hàn Minh Nguyệt đang thu dọn đồ đạc, “Minh Nguyệt!”

“Sao vậy?”

“Có thứ tốt cho cậu này.” Lâm Tiểu Tiên lắc lắc chiếc hộp trong tay, “Bánh quy do đích thân tớ nướng! Có muốn nếm thử tay nghề của bổn tiên nữ không?”

“Giỏi thế? Tớ cũng muốn nếm thử!”

Chu Tĩnh Vũ nghiêng người thò tới, “Tiểu Tiên giỏi nha, cho anh nếm thử miếng đi, làm người không thể bất công, ngày nào anh cũng giúp cô em múc nước đó!”

“Cút cút cút.” Lâm Tiểu Tiên ghét bỏ đẩy Chu Tĩnh Vũ ra, “Còn không biết xấu hổ mà nói, mỗi ngày nhờ ngài múc cho thùng nước mà như bắt ngài uống thuốc sâu, cút sang bên đừng quấy rầy bà đây!”

“Chậc chậc chậc, thật nhỏ mọn!”

Chu Tĩnh Vũ giật cái tóc đuôi ngựa của Lâm Tiểu Tiên, bị Lâm Tiểu Tiên đuổi đánh, Hàn Minh Nguyệt lắc đầu thở dài, đeo cặp sách đi chưa được hai bước, Lâm Tiểu Tiên xử lý xong Chu Tĩnh Vũ lại chạy đến, nhét hai hộp bánh quy vào trong tay Hàn Minh Nguyệt.

“Một hộp cho cậu, hộp còn lại…… Cho anh cậu!”