Chương 8

Bên ngoài tòa nhà trường quay, hàng đoàn xe đứng yên bất động dưới lòng đường, những tài xế vì kẹt xe mà bấm còi inh ỏi thể hiện sự sốt ruột, tiếng còi cứ thế trầm bổng, vang vọng suốt đêm.

Tàu điện ngầm đã dừng chạy, hàng ngàn khán giả đổ xô ra ngoài trong một thời gian ngắn, taxi, xe riêng, xe hơi và xe bus của tổ chương trình tràn ngập vào đêm cuối hè có chút mát mẻ này, đường vành đai thứ 5 tắc đến nước cũng không ngấm qua được.

Ở ngã tư cách đó không xa, cảnh sát giao thông được tổ chương trình liên lạc từ trước đang chỉ đạo khơi thông dòng xe đông nghịt này nhưng có vẻ như không có tác dụng vào lúc này.

Tần Thanh Trác đi đến ven đường nhìn tình trạng giao thông xung quanh, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Ùn tắc như vậy, e rằng không thể quay về tiễn Quý Trì rồi.

Ngay khi đang do dự có nên gọi Quý Trì hay không thì Tần Thanh Trác nhìn thấy Giang Ngập đang đứng cách đó không xa.

Giang Ngập đeo guitar trên lưng đứng dựa vào một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen, đôi mắt cậu đang nhìn về đâu đó phía trước mặt dường như đang thư giãn và suy nghĩ về điều gì đó.

Tổ chương trình đã gửi một chiếc xe đặc biệt đến đưa đón ban nhạc nhưng Giang Ngập không đi, cậu tự đi bằng xe mô tô của mình.

Tần Thanh Trác nhìn chiếc mô tô phía sau lưng cậu phát sáng lạnh lùng trong đêm tối — nó có thể vượt qua vòng vây tắc nghẽn từ hầm để xe ra ngoài đường trong khi những chiếc xe khác không thể di chuyển được, có vẻ như xe máy thực sự có lợi thế hơn trong tình huống này...

Cánh tay của cậu thiếu niên đang dựa vào chiếc mô tô cử động, các đường cơ bắp được kéo thành một vòng cung đầy sức mạnh, Tần Thanh Trác mới nhìn rõ giữa các ngón tay của cậu vẫn còn một điếu thuốc đang cháy, tia lửa trên đầu điếu thuốc lập lòe rồi tắt, Giang Ngập hút một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng mập mờ.

Trong tiềm thức, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Tần Thanh Trác: "Một người có giọng hát hay như thế sao lại dễ dàng sử dụng thuốc lá để hủy hoại giọng hát của chính mình như vậy?"

Cậu ấy thực sự không quan tâm hay cậu ấy không biết hút thuốc có thể ảnh hưởng đến giọng hát của mình?

Nếu một thanh niên mười chín tuổi ngày ngày hút thuốc, không biết khi ở tuổi của mình này sẽ bị ảnh hưởng như thế nào... Tần Thanh Trác suýt chút nữa đã tiến lên nhắc nhở cậu.

Chỉ là anh với Giang Ngập không quen thân, mặc dù trong quá trình ghi hình chương trình vừa rồi giữa cố vấn và các thí sinh ban nhạc đã hình thành một mối quan hệ thầy trò ngắn hạn nhưng tiếp xúc chỉ giới hạn ở vài lần giao lưu trên sân khấu, tùy tiện nhắc nhở e rằng hơi quá rồi.

Cách trước mặt Giang Ngập khoảng 2 mét, bà chủ của xe mì lạnh nướng tay đang tất bật chuẩn bị nhưng miệng đã lớn tiếng gọi: "Cậu đẹp trai ơi, hai suất mì lạnh nướng của cậu xong rồi!"

Giang Ngập kết thúc việc thư giãn nhìn về phía xe mì lạnh, dập tắt điếu thuốc sắp tàn, ném mẩu thuốc vào thùng rác bên cạnh sau đó đứng thẳng người đi về phía xe mì lạnh vươn tay ra để nhận lấy hai phần mì lạnh nướng.

Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, sau khi quay người trở về bên chiếc mô tô Giang Ngập liếc mắt về hướng Tần Thanh Trác. Sau khi làm rõ ai đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cậu dừng lại trên mặt Tần Thanh Trác hai giây giống như đang suy đoán ý nghĩ của Tần Thanh Trác khi nhìn chằm chằm vào mình.

Nếu mình muốn nhắc nhở về việc hút thuốc thì đây là một thời điểm tốt, Tần Thanh Trác nghĩ.

Nhưng con người này lại toát một loại ra khí chất "Không có chuyện gì thì tránh xa tôi ra", cậu ta hoàn toàn không phải là người có thể sẵn sàng tiếp thu ý tốt

của người khác.

Anh vừa định dời ánh mắt đi chỗ khác, đối phương giơ phần mì lạnh nướng ra phía anh rồi lên tiếng: "Muốn ăn không?"

Tần Thanh Trác: "..."

Cho nên người này cho rằng anh chỉ vì thèm ăn mì lạnh nướng mới nhìn chằm chằm vào cậu sao?

Tần Thanh Trác có chút nói không nên lời.

Phải thừa nhận lúc này anh cũng có chút đói.

Thấy Tần Thanh Trác không nói gì, Giang Ngập không lãng phí thêm thời gian, bỏ tay xuống, quay người đi về phía chiếc mô tô.

Đi đến bên cạnh xe, Giang Ngập treo mì lạnh nướng lên tay lái, đội mũ bảo hiểm và nhấc đôi chân dài của mình lên xe.

Chiếc xe khởi động phát ra một thứ âm thanh nặng nề.

Tần Thanh Trác nhìn xuống đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa Quý Trì mới khởi hành nhưng đoàn xe dài phía trước anh không hề có động thái di chuyển.

Đang định lấy điện thoại ra gọi cho Quý Trì, tiếng mô tô rú ga đột nhiên xen lẫn một giọng nói: "Anh đi đâu?"

Tần Thanh Trác kinh ngạc ngẩng đầu lên cách đó vài bước, cậu thanh niên ngồi trên mô tô đang nhìn anh, không đoán ra được ánh mắt dưới chiếc mũ bảo hiểm như thế nào?

Nghe ý của cậu ta... là có thể cho mình đi nhờ một đoạn?

".....Gần Minh Thái."

"Lên xe đi."

Tần Thanh Trác đến gần cậu: "Cậu tiện đường à?"

Giang Ngập không trả lời như thể chưa từng nghe qua câu hỏi, đưa tay chuyển chiếc đàn trên lưng cho anh. Tần Thanh Trác nhận lấy và đeo nó lên lưng, nhấc chân bước lên mô tô ngồi sau Giang Ngập, hai tay nắm lấy tay vịn phía sau.

Mùi thuốc lá thoang thoảng từ cơ thể người thiếu niên ấy khiến Tần Thanh Trác muốn nhắc cậu bớt hút thuốc đi.

Trong giây tiếp theo, chiếc mô tô lao vυ"t về phía đường quốc lộ, gió mát thổi bay đi mùi thuốc ló còn vương lại trên người thiếu niên ấy.

Giang Ngập có kỹ năng lái xe rất tốt, cậu điều khiển chiếc mô tô của mình rất có khí thế, khéo léo tìm đường lách qua giữa các thể loại phương tiện ùn tắc mở ra một lối đi riêng.

Mười phút sau, chiếc mô tô hạng nặng lần lượt lướt qua những cột đèn, bỏ lại tiếng còi xe vang vọng khắp nơi và cả khói xe mịt mù phía sau.

Chiếc mô tô phi như bay trên con đường quốc lộ rộng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, chiếc áo sơ mi trên người Giang Ngập bị gió thổi phồng lên như một chiếc túi lớn có độ cong, chiếc túi căng phồng ấy phe phẩy đập vào mặt Tần Thanh Trác, anh ý thức được liền ngửa người ra phía sau.

Vào rạng sáng, đêm khuya trên đường có ít người và xe hơn nên nó khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, gió đêm thổi vào mặt giống như nước chảy róc rách.

Nếu không phải vội vã trở về gặp Quý Trì, Tần Thanh Trác thậm chí còn hy vọng con đường này sẽ dài hơn.

Cảnh vật trong tầm mắt càng ngày càng quen thuộc, xe đã chạy tới gần Minh Thái, Giang Ngập hơi nghiêng mặt ra sau, giọng nói hòa cùng tiếng gió: "Dừng ở đâu?"

Tần Thanh Trác vừa định lên tiếng đáp lại thì chiếc mô tô phanh gấp, cùng với tiếng lốp xe cọ sát với mặt đất rất chói tai ra, theo quán tính sống mũi của Tần Thanh Trác không kịp đề phòng mà đập mạnh vào tấm lưng rắn chắc của Giang Ngập....

Sống mũi đột nhiên đau nhức, Tần Thanh Trác điều chỉnh lại khoảng cách với Giang Ngập, lúc này mới nhìn thấy cách đó không xa một chú chó hoang đang bình tĩnh chạy về phía trước. Vài giây trước chú từ đâu đột nhiên nhảy ra nếu Giang Ngập không phanh lại kịp thời, thật khó nói trước được sự sống và cái chết của chú chó ngu ngốc này sẽ như thế nào?

"Đệt."

Tần Thanh Trác nghe thấy người trước mặt thấp giọng nguyền rủa, trong giọng nói ẩn chứa một chút tức giận.

Sau đó, Giang Ngập lại quay mặt sang một bên và hỏi lại: "Dừng ở đâu?"