Chương 7

Toàn trường quay lập tức im lặng chờ đợi phản ứng của Tần Thanh Trác.

Tần Thanh Trác đoán được chương trình muốn tạo thêm hiệu ứng thu hút, anh cũng khá hợp tác nhìn Thẩm Xá: "Vậy đợi lát nữa ghi hình xong chúng ta hãy nghiêm túc nói về chuyện đó nhé."

"Được." Thẩm Xá cũng cười.

Khán giả trong trường quay thậm chí còn la hét dữ dội hơn.

Kết thúc phần tương tác, người dẫn chương trình bắt đầu để bốn cố vấn đưa ra lựa chọn.

Thực tế đã chứng minh rằng dù cố vấn có nhiệt tình trong tương tác đến đâu thì trong việc lựa chọn lý trí vẫn rất quan trọng.

Tổ chương trình đưa ra "Danh sách an toàn" và vẫn còn có một số ban nhạc trong danh sách đó chưa biểu diễn, đối với loại ban nhạc là ứng cử viên quán quân được những nhà tư sản bảo vệ và hộ tống này tất cả cố vấn đều có ý định thu nạp về dưới trướng của mình. Đối với những ban nhạc được nhồi nhét tạm thời như Mây Tận Thế, việc họ không tiến xa trong chương trình cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù có để họ vào vòng trong thì tỉ lệ lãng phí suất là rất lớn.

Chưa kể trong màn biểu diễn vừa rồi họ mắc lỗi kỹ thuật, bị loại cũng chẳng có gì đáng trách.

Tần Thanh Trác còn có nhiều vé nhất và anh không quan tâm lắm đến việc đến cuối cùng thì ban nhạc trong đội của anh có thể giành được quán quân hay không vì dù sao anh cũng đã nói trước với Hạ Ỷ rằng trong tình thế cấp bách anh đồng ý giúp đỡ cô đảm nhận vai trò cố vấn ở tập này cho nên bất kể anh có một bộ bài tốt hay xấu, sau đó chơi như thế nào đều không quá quan trọng.

Hơn nữa, anh cũng đã dốc hết sức mình để cứu nguy cho chương trình vì vậy anh nghĩ anh nên có quyền chọn ban nhạc theo sở thích của mình.

Ban nhạc Mây Tận Thế trước mắt... anh rất thích thiếu niên hát chính, cậu có khí chất đặc biệt cùng âm sắc độc đáo lại có những ý tưởng riêng trong viết lời và sáng tác.

Nếu đây là chương trình tuyển chọn ca sĩ hoặc ca sĩ kiêm nhạc sĩ, Tần Thanh Trác nhất định sẽ không chút do dự bấn đèn chọn nhưng ở chương trình này là chọn ban nhạc, nếu lấy tiết mục vừa rồi làm tiêu chuẩn đánh giá, thật sự là nó không quá tốt. Như Nhậm Duật đã nói, phần điệp khúc thực sự nghe hơi lộn xộn.

Không ai bấm đèn, người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược: "Ba giây cuối cùng, ba—hai—"

Giang Ngập... Có nên vì người này mà cho cả nhóm một cơ hội không?

Trong quá trình ghi hình đây là lần đầu tiên anh thấy bất định, không chắc chắn.

Nhìn thiếu niên hát chính trên sân khấu dường như không quan tâm đến kết quả, Tần Thanh Trác nghĩ đến dáng vẻ của cậu khi cậu mặc cả với Trần Gia và từ "Không có" trong mục sở thích nhưng lúc này hình ảnh cậu say mê hát trên sân khấu cùng với ánh mắt nghiêm túc ấy lại hiện lại hiện lên che phủ hết những suy nghĩ phía trước.

Cậu đồng ý với Trần Gia đến buổi biểu diễn rốt cuộc là vì cậu thích hát hay chỉ vì tiền?

Thiếu niên này..... Có đáng để anh bật đèn xanh không?

Nếu như lần này là do thời gian gấp gáp, lần sau nếu có thời gian luyện tập đầy đủ sẽ có một màn biểu diễn hoàn toàn khác sao?

"Một"..... ding..... ding......ding.........

Vào giây cuối cùng, với một tiếng "dingggg", Tần Thanh Trác đã bấm đèn chọn.

Việc ghi hình chương trình kéo dài đến tận tờ mờ sáng hôm sau, gần 10 tiếng đồng hồ ghi hình không chỉ là cực hình đối với tất cả các ban nhạc phải chờ đợi lên biểu diễn mà còn là một sự bào mòn thể chất cực lớn đối với những vị cố vấn ngồi yên một chỗ xem rồi vắt óc suy nghĩ cách truyền tải những lời góp ý, nhận xét các phần trình diễn của các ban nhạc.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Trần Gia đến dặn các vị cố vấn về việc Tổng giám đốc Thi và sản xuất Hạ sẽ đãi mọi người bữa tối.

Tần Thanh Trác lấy điện thoại di động ra và xem tin nhắn, thanh thông báo ở màn hình có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Quý Trì.

Trên WeChat, Quý Trì gửi tin nhắn đến:

—— "Thanh Trác, vừa rồi anh đang ngủ nên không nghe điện thoại của em được."

—— "Thanh Trác, khi nào thì em về thế? Anh vừa mới nhận được tin nhắn của đạo diễn nói sáng mai sẽ quay cảnh quay của anh, sáng sớm nay là anh phải đi rồi."

——"Chuyến bay cuối cùng là 3:30 sáng vì vậy anh phải xuất phát từ lúc 2:00."

Tần Thanh Trác liếc nhìn thời gian ở góc trên bên trái của màn hình, bây giờ là 1 giờ 15 phút sáng, vẫn còn 45 phút nữa, nếu mọi việc suôn sẻ anh có thể gặp được Quý Trì. Anh vội vàng cầm áo khoác lên nói với Trần Gia: "Mọi người đi ăn đi, tôi có việc gấp phải về."

Trần Gia làm việc rất chu đáo và tinh tế, thấy Tần Thanh Trác vốn không cố ý từ chối, có vẻ đúng thật là có chuyện gấp nên cũng không nói nhảm nữa, cô cầm điện thoại di động lên: "Anh Thanh Trác, em sẽ sắp xếp tài xế đưa anh đi, số điện thoại và biển số xe của tài xế em sẽ gửi cho anh qua wechat."

"Được, cám ơn nhé Trần Gia." Tần Thanh Trác nói xong liền vội vàng ra khỏi trường quay.

Đi thang máy xuống hầm để xe, Tần Thanh Trác gần như bị sốc khi nhìn thấy dòng xe cộ đang tắc dày đặc phía trước.

Có ít nhất khoảng trăm chiếc ô tô đang di chuyển chậm chạp trong hầm để xe, hàng ngày xe ô tô ra vào với số lượng này cũng là rất bình thường. Nhưng hiện tại là thời điểm vừa kết thúc buổi ghi hình mọi người đều vội vã về nhà nên gây ra tắc đường.

May mắn thay, trong khu vực đã bố trí các nhân viên bảo khẩn cấp đến điều hành, giao thông trong hầm để xe mới không bị tê liệt.

Khi Tần Thanh Trác đi đến vị trí đỗ xe, tài xế đã đứng đợi bên cạnh xe, thấy anh đến thì mở cửa ghế sau cho anh.

Sau khi ngồi trên ghế của vị trí cố vấn gần mười tiếng liên tục, giờ Tần Thanh Trác đang lưng đau eo nhức, anh không muốn lên ngồi trong chiếc xe chật chội và kín mít như này một chút nào.

Anh nhìn vào tài xế rồi chỉ ra hướng bên ngoài nói: "Tôi đi ra ven đường trước, lát nữa anh lái được xe ra ngoài thì gọi điện cho tôi."

"Được, anh Tần." Tài xế đáp.

Tần Thanh Trác vừa đi bộ ra khỏi hầm để xe vừa gửi lại cho Quý Trì một tin nhắn:

"Em về ngay đây, em sẽ cố gắng về kịp trước 2h."

Điện thoại rung lên, đầu bên kia phải mất mấy giây sau mới trả lời: "Được, vậy anh đợi em."

Hai giây sau, lại có một tin nhắn đến: "Cũng đừng vội vàng quá, nhắc tài xế lái xe cẩn thận."

Cất điện thoại di động, Tần Thanh Trác bước ra khỏi hầm để xe, anh kéo nhẹ chiếc khẩu trang màu đen trên mặt xuống cằm.

Ánh đèn buổi đêm mờ mịt, hẳn là sẽ không có nhiều người nhận ra huống chi mình đã lui về hậu trường được bốn năm rồi, đại đa số mọi người trên đời đều dễ dàng quên đi... Tần Thanh Trác hít sâu một hơi khí đêm.

Nồng độ khí thải của ô tô ở bên ngoài đường đã thấp hơn bên trong hầm để xe khá nhiều nhưng nó hoàn toàn không phải là một bầu không khí trong lành.

Trên đường đi ra Tần Thanh Trác cất điện thoại, cảm thấy hơi có lỗi với Quý Trì.

Quý Trì đã quay phim ở bên ngoài được nửa năm, cuối cùng đoàn làm phim cho anh ấy nghỉ ba ngày, Quý Trì đã vội vàng bay trở về với anh ngay trong đêm hôm đó. Nhưng một tuần trước khi chương trình bắt đầu ghi hình lại là khoảng thời gian mà Tần Thanh Trác bận rộn nhất. Để chuẩn bị đầy đủ cho tập đầu tiên, anh bận rộn đến mức thậm chí còn không ngủ được mấy tiếng chứ đừng nói là về nhà cùng Quý Trì.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, Tần Thanh Trác thở phào nhẹ nhõm sau khi buổi ghi hình đầu tiên kết thúc nhưng Quý Trì của anh lại chuẩn bị rời đi.

Nếu lần này không thể quay về tiễn Quý Trì thì thật sự rất quá đáng. Tần Thanh Trác thở dài.