Giang Ngập thu lại ánh mắt và tiếp tục công việc của mình, nghĩ đến chiếc đàn này liền khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Vào buổi sáng cậu mang chiếc đàn này đến một số tiệm sửa chữa nhạc cụ, nhưng đều nhận được một câu trả lời tương tự nhau - nó có thể sửa được nhưng vì chiếc đàn này khá cũ và được làm thủ công nên không tìm được phụ tùng nguyên bản để thay thế, sau khi sửa xong âm sắc có thể bị thay đổi.
Kỳ thực đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, nếu không cẩn thận lắng nghe người khác sẽ không nghe được âm sắc thay đổi, tuy nhiên Giang Ngập dùng chiếc đàn này đã mười năm, cậu khó có thể chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào có thể xảy ra với cây đàn này. Vì vậy, cậu đã mang chiếc đàn trở về, tự nhủ sẽ tìm kiếm thêm các chỗ sửa khác nếu có thời gian.
“Nhân tiện” Chung Dương đứng thẳng người “Lần trước Tần Thanh Trác tặng anh chiếc đàn kia, em đã tìm được một mối tốt, giá cả ngoài sức tưởng tượng của anh.”
"Bao nhiêu?"
"Mười vạn."
"Mười vạn?" Giang Ngập đừng công việc lại nhìn cậu "Tìm được ở đâu? Hắn không phải đang lừa đảo chứ?"
Giang Ngập cũng mang chiếc đàn này đến một số cửa hàng bán nhạc cụ và hỏi giá, chiếc đàn mà Tần Thanh Trác tặng quả thực không phải là hàng rẻ tiền, nó hoàn toàn là một chiếc đàn cao cấp, tuy nhiên các cửa hàng nhạc cụ chỉ đưa ra mức giá 4 vạn là cao nhất. Mức giá mà Chung Dương nói ra thật sự cao đến dọa người.
Tuy nhiên, Chung Dương là một người rất thần kì, cậu ta quen biết đủ loại hạng người, cũng không có chỗ nào mà cậu ta không qua lại được, tìm được một người mua như vậy không có gì lạ.
"Anh không cần lo về việc tìm được ở đâu, mối này tuyệt đối đáng tin cậy." Chung Dương xua tay nói: "Chúng ta thỏa thuận trước đi, 10 vạn tệ em sẽ lấy 3 phần làm phí môi giới, còn lại 7 vạn tệ là của anh, anh cũng không cần trực tiếp gặp gỡ trao đổi với người mua, thế ok không?"
Bành Khắc Thi đang ngồi trên ghế sofa dừng gõ bàn phím ngẩng đầu nhìn Chung Dương: "Chung Dương, đừng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Dù sao chiếc đàn này cũng là quà sinh nhật của thầy Tần tặng cho Giang Ngập. Chị thấy không thích hợp lăm đâu, tự nhiên mang đi bán sớm như vậy với cả chiếc đàn cũ của Giang Ngập vừa hỏng, cậu ấy sử dụng chiếc đàn này luôn không phải tiện hơn sao?"
Giang Ngập còn chưa kịp nói gì, Chung Dương đã cười lớn: “Chị Thi, chuyện này chị thực sự không cần lo lắng đâu...Tần Thanh Trác chắc chắn không phải tự mình chọn cây đàn này để tặng cho Giang Ngập, có chắc còn đem chuyện tặng đàn này quên từ lâu rồi. Hơn nữa, là 10 vạn tệ, không bán mà giữ lại dùng, Giang Ngập anh ấy có phải đang lo lắng vì anh ấy có nhiều tiền để dùng đâu? Chị Thi, một người có tiền như chị không cần lo chuyện này, cứ để anh Giang Ngập tự đưa ra quyết định đi."
Nói xong cậu nhìn về phía Giang Ngập: "Như thế nào, anh muốn bán không?"
"Bán." Giang Ngập trả lời một cách đơn giản.
Bành Khả Thi ngập ngừng muốn nói nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau cô lấy túi đựng máy tính, lấy ra vài tờ giấy rồi đứng dậy đi về phía Giang Ngập.
Giang Ngập đang ngồi xổm ở cửa cúi đầu gõ búa trong tay, vẻ mặt lơ đãng, có lẽ đang suy nghĩ điều gì đó.
Quả thục Giang Ngập đang mất tập trung - có lẽ vì vừa rồi có nhắc đến Tần Thanh Trác, trong đầu cậu không hiểu vì sao lại vô thức nhớ đến khoảnh khắc cậu nhìn thấy trên sân khấu ngày hôm đó, vào lúc đó Tần Thanh Trác đã lộ ra một vẻ mặt có phần đáng thương, vẻ mặt đấy đọng lại trong tâm trí cậu, nhớ lại khiến cậu có chút không thoải mái.
Khi bước đến gần hơn, Bành Khả Thi dừng lại và nói: "Giang Ngập."
Lúc này Giang Ngập mới hoàn hồn lại, dừng việc đang làm ngước mắt nhìn cô: "Sao thế?"
"Có chuyện gì vậy?" Chung Dương chán nản nhìn thấy Bành Khả Thi cầm mấy tờ giấy đi về phía Giang Ngập liền nhảy tới tham gia trò vui, trên mặt mang hiện rõ sự hóng hớt: "Chị Thi, chị muốn tỏ tình với Giang Ngập à?”
"Đi sang một bên." Bành Khả Thi nói.
“Chậc…” Chung Dương sờ sờ cằm “Không đơn giản chút nào.”
“Đây lời bài hát mà em đã vứt đi trước đó” Bành Khả Thi bước đến bên cạnh Giang Ngập và ngồi xuống “Cá nhân chị rất thích nó, mấy ngày gần đây chị đột nhiên có cảm hứng nên chị đã thử sáng tác nhạc mà không nói với em trước, mong em đừng giận.”
Giang Ngập liếc nhìn bản nhạc trong tay cô, giữ nguyên ở đó vài giây rồi nói: "Có phải chị muốn sử dụng bài hát này trong vòng diễn tiếp theo đúng không?"
“Nói chuyện với em thật sự không cần phí công sức nói vòng vo” Bành Khả Thi mỉm cười “Ừm, chị muốn nói chuyện với em về chuyện này, nhưng nếu em thấy phiền thì..…”
"Không có gì phiền phức hay đáng ngại đâu" Giang Ngập nói "Cứ dùng nó đi."
Bành Khả Thi gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Còn nữa, nếu mấy ngày tới em có thời gian, chúng ta cùng nhau luyện tập chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo nhé? Trận đầu tiên diễn ra quá vội quá không có thời gian, còn bài hát ở trận thứ hai thì... "
Cô dừng lại và cố gắng tìm từ hợp lí để nói nhưng Giang Ngập đã tiếp lời: "Quá tệ, không sao đâu, chị cứ nói đi."
“Dù sao cũng không phải trình độ thật của em.” Bành Khả Thi nói: “Nếu như không phải em tự mình thừa nhận là em viết, chị còn tưởng là Chung Dương viết bừa mà ra.”
“Em cũng không ở cái trình độ đấy đâu nhé." Chung Dương đứng dậy vặn lại: “Nếu lần trước mà được lựa chọn, em đã không chọn một bài hát dở như vậy. Nhưng may mắn thay, chúng ta đã dùng bài ngẫu hứng xoay chuyển được tình thế, nếu không thì Giang Ngập, em quá thất vọng về anh, cứ tưởng anh còn trẻ như vậy đã cạn kiệt tài năng rồi..."
Lúc này trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Giang Ngập rũ mắt nhìn Tần Thanh Trác đang đi lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn mình.
Trong tay Tần Thanh Trác cầm một cái túi, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ tốt hơn lần trước rất nhiều, không còn ủ rũ xanh xao nữa.