Chương 29: Những bức ảnh của Mắt Kính

“Muốn xem ảnh chụp hoàn chỉnh?” Giang Ngập không tỏ rõ ý kiến “Những bức ảnh kia của anh đâu? Cho tôi xem trước đã.”

Mắt Kính “chậc” một tiếng: “Lần trước anh cho cậu xem ảnh của anh rồi đó thôi, hợp tác phải đưa ra thành ý chứ nhỉ?”

“Là một cái lướt nhanh như lần trước?” Giang Ngập cười khẩy một tiếng “Anh nghĩ tôi nhìn rõ được sao? Anh đề phòng tôi như đề phòng cướp, có thành ý thật đấy.”

Mắt Kính cười gượng vài tiếng cầm cốc rượu lên uống mấy ngụm. Một lúc sau, có vẻ y đã hạ quyết tâm: “Được, thành ý, anh sẽ cho cậu thấy thành ý của anh.”

Y lấy điện thoại của mình ra, chạm nhanh mấy cái trên màn hình để mở khóa, sau đó mở album ảnh trong điện thoại ra.

Giang Ngập tỉnh bơ cụp mắt xem ảnh trên màn hình.

“Lần này nhìn rõ rồi chứ?” Lần này y đã đưa ra thành ý đầy đủ, đẩy di động vào giữa hai người, ngón tay liên tục vuốt trên màn hình “Đây là lúc rời khỏi studio, Viên Vũ chủ động tiến lên ôm Quý Trì, Quý Trì còn nhéo mặt Viên Vũ, nhìn rõ không? Đây là ở khách sạn, Viên Vũ nhiều lần ra vào phòng Quý Trì, những bức này đều chụp ở Thượng Hải.”

“Mấy bức ảnh sau cũng ở khách sạn, nhưng chụp sớm hơn chụp ở Yến Thành, Viên Vũ vào khách sạn trước, một lúc sau Quý Trì mới đi vào, cẩn thận phết…”

“Mấy tấm này thì tiếc quá, khó lắm mới chụp được ảnh hai người họ hôn nhau, kết quả góc chụp không tốt, chỉ chụp được bóng lưng Quý Trì. Tấm này Viên Vũ lại lộ non nửa gương mặt, nhưng cũng không nhìn rõ lắm, tiếc thật…”

Mắt Kính không hề nói dối, y thật sự chụp được rất nhiều ảnh. Nhưng xem hết tất cả ảnh chụp, Giang Ngập lập tức hiểu tại sao y cố chấp với bức ảnh trong tay mình đến vậy. Cậu nhìn Mắt Kính: “Anh chắc chắn gửi những ảnh này cho Quý Trì, anh ta có thể đưa tiền cho anh?”

Nghe ra ý giễu cợt trong giọng Giang Ngập, Mắt Kính hơi mất thể diện “Ơ kìa, những tấm ảnh này làm sao, chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người này không bình thường đúng không?”

“Mấy tấm này” Giang Ngập chỉ bóng lưng trên màn hình “Một cái bóng lưng thôi, Quý Trì, Triệu Trì, Lý Trì, ai biết là Trì nào, cho dù anh nói là Châu Tinh Trì cũng được.”

“Về phần mấy tấm này, trợ lý ra vào phòng của minh tinh là chuyện rất bình thường nhỉ? Hơn nữa hai người đều là đàn ông.”

“Vậy trợ lý qua đêm ở phòng của minh tinh thì sẽ không bình thường nữa chứ?” Mắt Kính lên tiếng giải thích “Trong máy ảnh của anh còn quay video, thêm phụ đề vào, ai cũng có thể biết trong này vấn đề.”

“Nếu họ đáp trả nói rằng video này là cắt ghép thì sao?” Giang Ngập tiếp tục vuốt về mấy tầm ảnh trước “Cũng chỉ có mấy tấm này ổn hơn, nhiều lắm có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người này mập mờ, nhưng muốn chứng minh họ là người yêu thì hơi xa vời đó? Nói thật, cho dù công bố những tấm ảnh này ra ngoài, đội ngũ quan hệ xã hội chuyên nghiệp phía sau Quý Trì cũng có thể phủi sạch sẽ mối quan hệ này, không cần phải dùng tiền để mua ảnh chụp trong tay anh.”

Gương mặt Mắt Kính lúc đỏ lúc trắng, không biết có phải do ánh đèn nhấp nháy hay không, y mấp máy môi mấy lần nhưng không thể thốt ra thành lời.

“Đừng khiến mình bị cuốn vào” Giang Ngập không có kiên nhẫn chờ anh ta sắp xếp mạch suy nghĩ “Anh cũng biết chỉ dựa vào những tấm ảnh này không thể thương lượng được một cái giá tốt từ Quý Trì, nếu không sẽ không nhìn chòng chọc vào tấm ảnh trong tay tôi.”

“Đúng thế.” Nghe thấy Giang Ngập nói vậy, Mắt Kính lại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói “Trước đó anh cũng nói rồi, bức ảnh trong tay cậu quả thực có góc chụp đẹp. Anh cũng đã cho cậu xem toàn bộ ảnh của anh rồi, cậu cũng nên cho anh xem bức ảnh của cậu chứ? Nếu những gì cậu nói là thật, chúng ta chia năm năm, thế nào?”

“Chia năm năm?” Giang Ngập chỉ cảm thấy Mắt Kính đang nói viển vông, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài đáp “Tôi cân nhắc đã.”

“Quyết định trong tối nay luôn đi? Nếu kéo dài quá lâu, đến khi người khác cũng chụp được ảnh thì tấm của chúng ta không đáng giá nữa.” Mắt Kính cố gắng thuyết phục Giang Ngập “Chia năm năm đảm bảo cậu không chịu thiệt, anh vừa có ảnh vừa có video, còn phải chịu trách nhiệm đàm phán với đội ngũ của Quý Trì…”

Giang Ngập gật đầu đứng dậy, chỉ ra bên ngoài: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, trở về sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn.”

“Này…” Mắt Kính muốn đứng lên ngăn cậu.

“Yên tâm, tôi ở ngay đây, không chạy được đâu.” Giang Ngập nói.

*

Đẩy cửa bước ra khỏi quán bar, đứng ở cửa chuẩn bị lấy hộp thuốc lá ra, Giang Ngập mới nhớ vừa nãy đã hút hết điếu cuối cùng ở trên tầng.

Thật ra ngày thường cậu không hút nhiều thuốc lá như thế, cậu không nghiện thuốc nặng. Nhưng có lẽ đêm nay quá phiền lòng, không biết tại sao cứ muốn hút thuốc, chỉ cần rảnh rỗi sẽ muốn hút điếu này tới điếu khác.

Giang Ngập đi xuống bậc thang, đến sạp báo cách đó không xa mua bao thuốc lá. Lúc dùng điện thoại quét mã trả tiền, cậu phát hiện mấy tin nhắn thoại không biết Tần Thanh Trác gửi đến lúc nào.

Giang Ngập bỏ qua mấy tin nhắn kia, thanh toán xong cậu nhét điện thoại vào túi.

Trên đường đi về cậu xé vỏ hộp thuốc lá, rút một điếu ra ngậm trong miệng, châm lửa.

Xung quanh rất ồn ào, cậu đeo tai nghe vào, lấy điện thoại ra định phát bừa bài gì đó để ngăn cách tiếng ồn bên tai, ngón tay dừng trên màn hình một lát, không biết tại sao lại mở tin nhắn Tần Thanh Trác gửi đến.

Cùng lúc khói trắng phun ra từ miệng, giọng nói của Tần Thanh Trác vang lên trong tai nghe…

“Giang Ngập à, tôi không nghĩ em đáng thương, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho em. Có biết tại sao tôi không chọn em trong trận đấu hôm nay không? Vì em không hề coi trọng âm nhạc, cũng không coi trọng trận đấu này. Tôi không cần phải giữ một người không trân trọng cơ hội ở lại trên sân khấu. Em muốn làm gì với cuộc sống của mình là quyền tự do của em nhưng em có từng nghĩ rằng, những thứ mà em chà đạp là thứ mà biết bao người đến cuối đời cũng không thể có được không?”

“Em biết tại sao tôi không chọn em nhưng em vẫn thăng hạng không? Vì em đã đánh giá thấp tài năng của mình, em có một sự nhạy cảm mạnh mẽ đối với âm nhạc, giống như khứu giác bẩm sinh của dã thú đối với con mồi vậy. Ba trăm năm mươi bảy khán giả trong trường quay chọn em, ai nấy đều biết rõ điều này hơn chính em, ai nấy đều hy vọng em có thể đi xa hơn. Tôi không hiểu, có tài năng khiến người khác ghen tị như vậy, sao em lại nỡ lãng phí nó?”

Dưới hai tin nhắn này còn có một tin nhắn văn bản khác: “Những gì tôi nói trước đó vẫn giữ lời, nếu em nghĩ thông suốt rồi có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”