Chương 30: Không muốn Tần Thanh Trác được thoải mái

Giang Ngập nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, đột nhiên hết muốn hút thuốc.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tự cháy, một lúc sau, một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống.

Cậu “hừ” một tiếng trong lòng, trong đầu bật ra ba chữ: “Đạo đức giả.”

Phí nhiều tâm sức như thế chẳng qua là vì bức ảnh kia thôi.

Nhưng khi màn hình di động tự động tắt, trong đầu Giang Ngập lại hiện lên đôi mắt kia. Đồng thời trong lòng như có một sợi dây bị ai đó gảy nhẹ một cái, một suy nghĩ được gảy ra…

Thật sự chỉ vì bức ảnh kia thôi sao?

Giang Ngập đứng ở ven đường, hơi thất thần nhìn người đi đường qua lại trước mắt. Một lúc sau, điện thoại rung lên, cậu sực tỉnh, không nghe máy, ấn điếu thuốc đã cháy được một nửa lên cột điện bên cạnh, dùng sức dụi tắt.

Cậu hít sâu một cái, rồi lại thở ra một hơi dài.

Điện thoại cầm trong tay vẫn rung không ngừng, là Mắt Kính gọi điện tới, không cần nghe, Giang Ngập cũng biết y muốn nói gì.

Cậu đút tay vào túi đi về, lòng dạ rối bời, lần này cũng chẳng muốn hút thuốc lá nữa. Cậu không biết cảm giác trướng nghẹn khó hiểu trong l*иg ngực này từ đâu ra rồi phải làm thế nào để nó biến mất được, bởi nó gần như khiến cậu bó tay chẳng biết làm sao.

Không thể đưa bức ảnh cho Mắt Kính, không có nguyên nhân gì hết đơn giản là vì cậu không muốn.

Về phần Tần Thanh Trác… Vắt óc tìm kế muốn mình xóa bức ảnh đến vậy, nếu thật sự làm thế, chẳng phải hời cho anh ta sao?

Tần Thanh Trác khiến mình bực bội, cậu cũng không muốn để Tần Thanh Trác quá thoải mái.

Cậu nghĩ đến những bức ảnh của Quý Trì và Viên Vũ mà Mắt Kính vừa cho mình xem, rốt cuộc mối quan hệ của ba người này là gì? Tần Thanh Trác đóng vai trò gì trong này?

Dựa vào tường bên của quán bar, Giang Ngập tìm kiếm thông tin của Quý Trì trên điện thoại, nhớ lại những tấm ảnh của Mắt Kính. Minh tinh ở chung khách sạn với trợ lý trong thời gian quay phim là chuyện rất bình thường nhưng nếu tại nơi ở của mình cũng vào cùng khách sạn với trợ lý thì rất đáng nghi. Xét từ góc độ chụp lén, làm việc ở nhà riêng vẫn an toàn hơn ở khách sạn. Mạo hiểm thuê phòng với Viên Vũ, cách làm này của Quý Trì khả năng cao chứng tỏ Tần Thanh Trác là phía bị “cắm sừng”.

Giang Ngập lại nhớ đến hơn nửa tháng trước, sau khi kết thúc buổi ghi hình vòng thi đấu đầu tiên, Tần Thanh Trác đứng ở ven đường cau mày, trông có phần lo lắng. Khi đó cậu vẫn chưa biết Tần Thanh Trác muốn chạy về gặp Quý Trì.

Còn có trận đấu hôm nay, biết rõ nếu không chọn ban nhạc mình thì bức ảnh sẽ bị phơi bày, nhưng Tần Thanh Trác vẫn làm vậy. Chứng tỏ ở một mức độ nào đó, thật ra Tần Thanh Trác không sợ việc bức ảnh này bị công bố? Lý do anh phí hết tâm tư muốn mình xóa ảnh, có lẽ là suy nghĩ cho Quý Trì nhiều hơn.. Quả là yêu sâu đậm mà…

Giang Ngập bỗng chốc cảm thấy hơi buồn cười.

Bị người gần gũi nhất lừa dối, thật đáng thương và buồn cười.

Không biết sau khi Tần Thanh Trác biết được sự thật sẽ có phản ứng như thế nào.

Một suy nghĩ dần hình thành trong đầu Giang Ngập. Nếu mọi chuyện khó chịu của đêm nay đều bắt nguồn từ Tần Thanh Trác, vậy không bằng thêm chút phiền lòng cho Tần Thanh Trác nhỉ.

Khi nhận được cuộc gọi của Giang Ngập, Giang Bắc đang ăn đồ ăn ngoài, cô bé gắp hết đậu cô ve và thịt trong món mì xào đậu cô ve, đang chậm rãi ăn từng sợi mì.

Giang Bắc nghe máy “Alo” một tiếng, sau khi nghe những gì Giang Ngập nói trong điện thoại, cô bé dứt khoát đáp: “Em đang ăn, không rảnh.”

Không biết Giang Ngập lại nói gì ở đầu bên kia điện thoại, Giang Bắc bực mình: “Sao anh không tự đi hả, đáng ghét.”

Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn đặt đũa xuống, vừa nghe điện thoại vừa đi xuống tầng một.

Cô bé vừa gầy vừa thấp, chui vào trong đám người ở quán bar gần như tự động vô hình. Cô dựa vào bức tường sau lưng, nhìn Mắt Kính cách đó không xa qua khe hở giữa đám đông: “Thấy rõ rồi, là người gầy gầy đeo kính kia chứ gì.”

Giang Ngập lại nói thêm mấy câu trong điện thoại, Giang Bắc đáp một tiếng ngắn gọn: “Biết rồi!”

Cúp điện thoại, Giang Bắc cất chiếc cục gạch của cô vào túi.

Vài giây sau, cô nhìn thấy Giang Ngập đẩy cửa quán bar đi vào.

Chiều cao của Giang Ngập rất bắt mắt, vừa bước vào đã bị Mắt Kính liên tục nhìn về phía cửa bắt được.

Chờ cậu đi vào, y hơi trách cứ: “Gọi cho cậu mấy cuộc liền, sao cậu không nghe máy?”

“Không cầm điện thoại, tôi lên tầng hai lấy” Giang Ngập hất cằm về phía tầng hai, “Anh muốn xem bức ảnh kia còn gì?”

“Được.” Thấy giao dịch này có hy vọng, Mắt Kính vui mừng gật đầu “Mau lên đấy.”

Ánh mắt Giang Ngập như lơ đãng liếc qua điện thoại y nắm trong tay, xoay người đi về phía cầu thang. Giang Bắc đứng ngay bên cạnh cầu thang, sau lưng dựa vào tường, thò tay về phía hắn như chuyện đương nhiên.

Một tay Giang Ngập rút ra khỏi túi, bỏ thứ gì đó vào lòng bàn tay Giang Bắc, sau đó lướt qua em, đi thẳng lên cầu thang.

Nhìn trong lòng bàn tay chỉ có một viên kẹo cao su, Giang Bắc bĩu môi, thầm nói: “Keo kiệt.”

Sau đó cô bé xé giấy gói ra, ném viên kẹo vào trong miệng.

Giang Ngập đi lên cầu thang, nhưng cậu không lên tầng hai mà rẽ ra sau cầu thang, bước chân dừng lại trước công tắc nguồn điện.

Cửa hộp công tắc điện đã ố vàng tróc sơn ở nhiều chỗ, Giang Ngập duỗi tay mở cửa ra, ngón tay chạm vào công tắc chính và ấn xuống, một tiếng “Cạch” nhỏ vang lên, tiếng nhạc disco ồn ào dừng lại ngay, thay vào đó là tiếng người xôn xao…

“Đệt, chuyện gì thế này?!”

“Bị mất điện à?’

“Xảy ra chuyện gì?!”

Bóng tối ập đến bất ngờ, trong quán bar lập tức vang lên tiếng mắng chửi ầm ĩ, những vị khách say khướt loạn như nồi cháo.

Trong góc quán bar, một đôi mắt đen như mực chớp một cái, ngay sau đó chớp cơ hội hành động, chui qua đám người lớn tiếng oán giận và la hét như một chú cá bơi nhanh nhẹn.

Cùng lúc ấy, Giang Ngập đóng cửa công tắc điện, đút tay vào túi, đủng đỉnh bước lên cầu thang.

Bóng tối dung dưỡng ác ý của một số người, cũng sản sinh mầm mống hưng phấn trong cơ thể một số người.