Chương 28: Điều tra về Giang Ngập

Chuông cửa vang lên, Tần Thanh Trác đứng dậy khỏi sofa, trên màn hình hiển thị mặt Hạ Ỷ, anh mở cửa ra cho cô đi vào.

“Em vừa lái xe đến gần đó thì anh gọi điện tới.” Hạ Ỷ vừa thay giày trước cửa vừa nói.

“Trùng hợp thế” Tần Thanh Trác đi đến trước tủ lạnh, rót cốc nước cam cho Hạ Ỷ “Lão Đoàn không đến đón em hả?”

“Gần đây anh ấy phải chuẩn bị tổ chức lễ hội âm nhạc, ngày nào cũng dính lấy công việc đâu còn thời gian quan tâm đến em” Hạ Ỷ nhận lấy nước cam “Em cảm ơn. Tất nhiên em cũng không thể quan tâm đến anh ấy được. Trong lúc làm việc, hai bọn em là người xa lạ, cho dù gặp nhau trong nhà cũng không chào hỏi.”

Tần Thanh Trác lại rót cho mình cốc nước đá, không nhịn được cười: “Anh quên mất hai đứa đều cuồng công việc.”

“Phải rồi, anh muốn thông tin của Giang Ngập đúng không?”

“Ừ, nếu chương trình mời họ đến thi đấu thì chắc đã điều tra qua gia cảnh đúng không?”

“Tất nhiên rồi, thời buổi này lỡ gặp phải tuyển thủ như quả mìn, nói không chừng cả chương trình sẽ gặp nạn theo.” Hạ Ỷ cúi đầu tìm thông tin của Giang Ngập từ trong điện thoại “Anh cần gấp quá, em bảo đồng nghiệp ở công ty gửi vào điện thoại chưa kịp in ra, em mới gửi cho anh rồi đó.”

Tần Thanh Trác lướt xem thông tin về Giang Ngập nhận được trên điện thoại, thông tin này chi tiết hơn bản giấy trước đó rất nhiều: “Bọn em còn điều tra bối cảnh hồi cấp ba của cậu ấy?”

“Vâng, chưa tốt nghiệp cấp ba, đương nhiên phải điều tra rõ nguyên nhân. Nhưng không tra được gì cả, ngoại trừ bị xử phạt vì đánh nhau thì chưa từng phạm lỗi gì lớn. Về phần bỏ học, cũng do cậu ấy chủ động bỏ khi lên lớp mười một không phải bị nhà trường đuổi.”

“Thành tích tốt đấy chứ.” Tần Thanh Trác nhìn bảng điểm của Giang Ngập.

“Em cũng rất kinh ngạc” Hạ Ỷ tiếp lời “Còn tưởng rằng là loại lưu manh học hành không đâu vào đâu mới chọn bỏ học, nghe nói lớp mười còn từng làm đội trưởng đội bóng rổ của trường. Vì đánh nhau ghi tội mới bị cách chức.”

Thông tin của Giang Ngập không nhiều, Tần Thanh Trác đọc hết rất nhanh, ngoài mấy lần ghi tội hồi cấp ba thì phần thông tin này có vẻ rất trong sạch: “Cũng không có sở thích gì xấu?”

“Sở thích xấu? Loại nào? Hút thuốc uống rượu?”

“Không phải” Dừng một lát, Tần Thanh Trác mới nói “Chẳng hạn như cờ bạc gì đó.”

“Em không nghe nói” Hạ Ỷ sững sờ “Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?”

Tần Thanh Trác lắc đầu không nói gì, một lát sau lại hỏi “Lúc đó các em tìm được Mây Tận Thế bằng cách nào?”

“Là một người bạn của em giới thiệu. Bạn em kinh doanh mấy quán bar ở Yến Thành, biết em muốn làm một chương trình âm nhạc nên giới thiệu ca sĩ lưu trú của họ cho em. Khi đó bọn em vẫn chưa quyết định sẽ làm về ca sĩ hay ban nhạc. Xét thấy trên thị trường có quá nhiều chương trình về ca sĩ, hơn nữa khả năng trình diễn đều khá yếu, cuối cùng mới quyết định chọn làm về ban nhạc.”

“Ca sĩ lưu trú mà bạn em giới thiệu là Giang Ngập, đúng lúc cậu ấy có ban nhạc riêng, mặc dù thành lập để hợp với không khí của quán bar, thời gian lập nhóm không dài cũng không có tác phẩm gì tiêu biểu nhưng lúc phỏng vấn, em cảm thấy ban nhạc này có tư chất tốt nhất là Giang Ngập, giọng nói, ngoại hình, khả năng sáng tác đều khiến người ta sáng mắt lên, khí chất cũng rất đặc biệt. Vốn dĩ bọn em muốn phát triển ban nhạc này, lúc đầu đạo diễn Thi còn có ý định ký hợp đồng với họ, nhưng mà…” Nói đoạn, Hạ Ỷ thở dài một tiếng.

“Hửm?” Tần Thanh Trác nhìn về phía cô.

“Nhưng khi điều tra sơ bộ, bọn em phát hiện xuất thân của Giang Ngập hơi phức tạp, nghe nói hồi nhỏ nhà cậu ấy rất giàu, sau này không biết xảy ra chuyện gì mà bố cậu ấy bỏ trốn chỉ còn lại cậu ấy sống cùng mẹ, đồ đạc trong nhà bị tòa án niêm phong đấu giá, tóm lại chuyện này thật sự không đơn giản. Lại thêm Giang Ngập thường bị đồn là đánh nhau ngoài trường, không phải là người khiến người ta bớt lo, cho nên ngay từ đầu chương trình đã loại bỏ Mây Tận Thế vì lý do kiểm soát rủi ro.”

“Nhưng từ đầu đến cuối em luôn cảm thấy tiếc nuối, sau đó cũng nhờ bạn ở cục cảnh sát điều tra riêng, phát hiện chuyện này cũng không nghiêm trọng đến vậy, dù sao cũng không để lại tiền án. Chuyện sau đó nữa thì anh cũng biết rồi, có một ban nhạc xảy ra sự cố đúng lúc tìm họ thay thế.” Hạ Ỷ lại thở dài “ Anh Thanh Trác, tối nay em đến tìm anh để xin lỗi cũng vì chuyện này, Giang Ngập nói với anh câu đó trên sân khấu hôm nay, em hoàn toàn không ngờ tới. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này lúc đó em thà rằng thiếu một ban nhạc cũng sẽ không để họ lên biểu diễn.”

Thấy Tần Thanh Trác im lặng không nói gì, dừng một lát Hạ Ỷ lại nói: “Anh yên tâm, ngày mai em sẽ tìm họ thương lượng, cố gắng xóa đoạn đó.”

Tần Thanh Trác vẫn không nói lời nào, như đang suy tư điều gì đó, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của anh.

Hạ Ỷ không khỏi thấp thỏm, trong lòng cô biết rõ chắc chắn Thi Nghiêu muốn giữ đoạn này lại hơn, dù sao đây cũng là chi tiết đặc sắc lớn nhất trong buổi ghi hình trận đấu vòng hai. Nhưng Tần Thanh Trác đồng ý làm cố vấn cũng không dễ dàng, lỡ như anh chấm dứt hợp tác vì chuyện này vậy thì cô không biết xoay sở ra sao. Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng nhất lúc này là để Tần Thanh Trác có thể tiếp tục ở lại chương trình.

Trên thực tế, Tần Thanh Trác không nghĩ đến chương trình, hình ảnh hiện lên trong đầu anh là cảnh anh đối mặt với Giang Ngập trước cửa quán bar tối nay.

Dường như từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện, Giang Ngập chưa từng có ý chống cự mình nhưng tại một khoảnh khắc nào đó, thái độ của Giang Ngập đột nhiên thay đổi sinh ra cảm xúc vô cùng bài xích đối với mình.

Cứ cảm thấy sự thay đổi thái độ này có dấu vết để lần theo, rốt cuộc là tại sao chứ?

Cảnh tượng trước đó không lâu xoẹt qua trong đầu như tua nhanh, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Giang Ngập híp mắt, nhìn về phía mình qua làn khói.

Còn có câu mình vừa mới dứt lời lúc ấy – “Nói thật, một tiếng trước tôi không có ý định bỏ ra một xu nào, nhưng bây giờ… Em đưa ra một con số đi, chỉ cần không quá đáng thì tôi có thể mua bức ảnh đó.”

Phải thừa nhận rằng khi nói câu này, anh nghĩ đến hình ảnh Giang Ngập bị giữ chặt chịu đòn, nghĩ đến hình ảnh em gái cậu bị đạp mạnh vào tường, cũng nghĩ đến hình ảnh Giang Ngập dùng khăn giấy khẽ lau vết máu trên cây guitar.

Giây phút đó, anh cảm thấy rất tiếc cho cậu thiếu niên này. Có được năng khiếu âm nhạc trời cho, cậu vốn dĩ có thể sống tùy tiện hơn, mà không phải chui rúc trong một góc phòng bi-a cũ nát với em gái mình.

Lẽ nào biểu cảm trên gương mặt mình khi đó đã chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của cậu thiếu niên mười chín tuổi này?

“Anh Thanh Trác?” Tiếng Hạ Ỷ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Thanh Trác “Hoặc là anh có yêu cầu gì thì cứ nói với em. Nếu anh không muốn Giang Ngập tiếp tục ở trong đội anh, em cũng có thể nghĩ cách khiến cậu ấy rút lui khỏi cuộc thi.”

Tần Thanh Trác định thần lại, lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”

Thôi bỏ đi? Hạ Ỷ sững sờ, vốn tưởng rằng Tần Thanh Trác tìm mình nói chuyện về Giang Ngập muộn như thế chắc hẳn phải rất để ý đến chuyện này, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu thôi bỏ đi hời hợt…

Im lặng chốc lát, Tần Thanh Trác lại hỏi: “Đạo diễn Thi nghĩ sao về chuyện này?”

“Thi Nghiêu ấy à, chắc chắn anh ấy đứng về phía anh rồi.” Dừng một lát, Hạ Ỷ nói tiếp “Nhưng đạo diễn Thi cũng chuộng người tài, sau khi xem phần trình diễn ngẫu hứng hôm nay của Mây Tận Thế, anh ấy còn muốn để họ tiến xa hơn trong chương trình. Mặt khác xem điều kiện tập luyện của họ trong đoạn phim tài liệu ngắn có vẻ rất đơn sơ, đạo diễn Thi nghĩ rằng nếu có thể giữ họ lại thì sẽ tăng phí biểu diễn lên cho họ.”

Khi nói những lời này, Hạ Ỷ luôn quan sát biểu cảm của Tần Thanh Trác sợ nói câu nào khiến anh không vui. Dứt lời, không đợi Tần Thanh Trác lên tiếng cô lại bổ sung một câu: “Nhưng anh ấy cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nếu anh cảm thấy không ổn…”

Cố ý giữ lại một nửa lời nói, Hạ Ỷ nhìn Tần Thanh Trác trưng cầu ý kiến của anh.

“Anh không có ý kiến gì” Tần Thanh Trác tiếp lời “Chuyện này các em nên làm thế nào thì cứ làm vậy đi.”

Hạ Ỷ cảm thấy bất ngờ nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Vâng.”

“Về phần đoạn ngắn trên sân khấu, tốt nhất là có thể xóa, nếu không xóa được” Tần Thanh Trác nhìn về phía Hạ Ỷ “Anh hiểu quy tắc của chương trình, chắc hẳn Thi Nghiêu cũng tạo áp lực lớn cho em, em cũng không cần quá khó xử.”

Nghe vậy, Hạ Ỷ lập tức thở phào một hơi: “Anh khéo hiểu lòng người quá, anh Thanh Trác… Đến khi em với lão Đoàn hết bận, em nhất định sẽ kéo anh ấy mời anh ăn cơm.”

*

Lúc còn vài bậc thang nữa, Giang Ngập nhìn thấy Mắt Kính ngồi trước quầy bar, chờ đến độ mòn con mắt. Mắt Kính giơ cánh tay lên, cố sức vẫy mấy lần vì sợ Giang Ngập không nhìn thấy y.

Giang Ngập đút tay vào túi quần, chậm rãi đi đến bên cạnh Mắt Kính, ngồi xuống.

“Hôm nay không hát à?” Mắt Kính tìm chuyện để nói.

“Ừ.”

Nhân viên phục vụ bưng một cốc rượu đến, Mắt Kính đẩy tới trước mặt Giang Ngập, mặt mày tươi cười: “Mời cậu đấy.”

“Vào chuyện chính đi.” Giang Ngập đặt ngón tay lên quầy bar, không chạm vào cốc rượu.

“Cậu cho anh xem lại bức ảnh kia đi?” Mắt Kính lại gần, cố ý hạ giọng, “Anh vẫn chưa xem ảnh hoàn chỉnh, cũng khó đưa ra giá cả… Anh đây cam đoan, nếu mặt Viên Vũ cũng có thể rõ như mặt Quý Trì, cái giá lần này chắc chắn khiến cậu hài lòng.”