Chương 38: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi tám)

Cửa tủ lạnh được mở ra, bên trong không ngừng toả ra khí lạnh.

Thi thể được xếp gọn trong tủ, là một người phụ nữ độ chừng 50 tuổi.

Thân thể bị đông cứng, dáng người của nạn nhân nhỏ gầy, trong vô cùng thiếu dinh dưỡng...

Pháp y Hà Mộng Lôi thấy Cố Tu Nhiên thì chào hỏi: "Thầy Cố..."

Cố Tu Nhiên nhìn nàng. Không đợi hắn mở lời, cô củ động giải thích " Sớm nghe qua đại danh của ngài, tháng trước em còn tham gia buổi toạ đàm của ngài ở trường Đai học Chính Pháp"

Cố Tu Nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua thi thể trong tủ lạnh:" thời gian nạn nhân tử vong là khi nào?"

Hà Mộng Lôi đáp: "Ước chừng đã được 13-14 ngày, không thấy dấu hiệu bị hạ độc hay có ngoại thương, cụ thể tình huống còn cần kiểm tra kỹ..."

Triệu Hàng đi tới hỏi:"Kiểm tra có phát hiện bệnh AIDS không?"

Hà Mộng Lôi lắc đầu:"Thời gian tử vong quá dài, không thể chắc chắn, cần về cục làm kiểm nghiệm"

Triệu hàng nhìn thi thể trong tủ lạnh:" Vừa rồi có bắt được một kẻ tình nghi ở dưới lầu, hỏi ra mới biết người lần trước mà chúng ta gọi điện hỏi thăm tình hình chỉ là kẻ giả mạo"

Tống Nhu ngồi xổm cạnh thi thể của Dương Đồng, thật lâu không nhúc nhích.

Trừ quần áo chưa bị cởi ra, cũng không bị treo lên, hết thảy mọi thứ còn lại đều giống y hiện trường của hai nạn nhân trước.

Đôi mắt của cô bị móc xuống, để lại hai cái động máu đầm đìa. Khuôn mặt và thân thể bị tàn phá bởi mấy chục vết chém, cả người toàn là vết thương.

Cố Tu Nhiên ngồi xuống cạnh Tống Nhu:" Pháp y nói, vết thương chí mạng là vết dao ở cổ, đại đa số vết thương còn lại là sau khi chết mới tạo thành"

Tông Nhu minh bạch điều mà anh nói, anh muốn nói cho cô biết, trước khi chết, Dương Đồng không chịu quá nhiều tra tấn...

Tống Nhu thấp giọng:"em đã kêu cậu ấy đừng đi đến nơi hẻo lánh, thế mà cậu ấy lại...."

Cố Tu Nhiên nhìn bốn phía, cạnh cửa có một thùng giấy thật lớn. Anh đoán:"Dương Đồng cùng Thịnh Xảo ở siêu thị gặp được Trần Mạch Văn, hắn lấy cớ nhờ hai cô ấy giúp đỡ khiên đồ để dụ nạn nhân về nhà của mình. Hai người ấy có lẽ đã không cự tuyệt..."

Tống Nhu cười khổ:" Dương Đồng khẳng định là một bên ngại phiền toán, một bên lại hùng hổ muốn giúp, cô ấy... chính là người như vậy..."

Bất chợt, một cảnh sát hô lớn:"Triệu Đội, có phát hiện"

Cả đám người thấy thế thì vội đi sang...

Cảnh sát từ phía dưới giường của Trần Mạch Văn kéo ra tới một cái gương nhỏ, ổ khoá không có bụi, chắc hẳn là thường xuyên được mở ra.

Triệu Hàng lên tiếng:"Mang về khoa vật chứng, nhờ bọn họ mở khoá"

Cố Tu Nhiên ngồi xổm xuống, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thép, sau vài giây chọt vào ổ, liền nghe thấy tiếng răng rắc, ổ khoá đã mở....

Triệu Hàng chụp bả vai anh:"Nhìn không ra, Thầy Cố còn có nghề này..."

Cố Tu Nhiên ghét bỏ mà tránh sang một bên.

Triệu Hàng ngượng ngùng bỏ tay xuống, lấy bao tay mang vào và mở chiếc rương được đặt trước mặt...

Đập vào mặt mọi người là ba lọ thuỷ tinh, bên trong là ba đôi mắt được ngâm trong dung dịch fomalin.

Mọi người đều đã đoán ra chúng từ đâu mà có.

Tống Nhu đứng ở bên cạnh Cố Tu Nhiên, cô nhìn chằm vào đôi mắt còn dính máu, tự hồ đang từ nó mà nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của Dương Đồng ngày nào.

Pháp y đem ba lọ thuỷ tinh cùng chiếc rương bỏ vào túi đựng vật chứng...

Sở hữu vật chứng ở hiện trường đều bị mang đi, giấy niêm phong bị dán vào cửa.

Thi thể được đen về cục để tiến hành nghiệm chứng.

Triệu Hàng vừa đi vừa nói:" Thời điểm người của chúng ta tới, Dương Đồng đã chết, Thịnh Xảo còn sống, đã đem đi bệnh viện cấp cứu".

Tống Nhu vội hỏi "Lưu Tiểu Huyên đâu"

" Hả...nàng ấy không ở đây!"

Tống Như gập đầu xem như đáp lại, cô thầm nghĩ, tám phần là ở nhà của tên Quách Lương. Vốn dĩ Lưu Tiểu Huyên cũng không phù hợp với mục tiêu lựa chọn của hung thủ. Cô ấy không phải là kẻ thứ ba, chuyên phá hoại tình cảm của người khác.

Thinh Xảo xen vào chuyện tình cảm của Phan Vân Phi và bạn gái.

Dương Đồng làm trò trước mặt Trần Mạch Văn, tỏ tình với Cố Tu Nhiên, mà trước đó, mọi người đều cho rằng, cô cùng thầy Cố là một đôi.

Triệu Hàng nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi Tống Nhu "Cái kia, Thịnh Xảo có người thân ở Lục Viện không?"

"Thời điểm xe cứu thương tới, rõ ràng đến hít thở còn khó khăn, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết phải đến Lục Viện trước, bằng không sẽ không tiếp thu trị liệu".

Tống Nhu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời:"Em không biết, cô ấy không có nhắc đến".

*********

Mọi người đều dọn dẹp đồ, chuẩn bị trở về cảnh cục.

Vừa xuống lầu, Triệu Hàng đã bị một bà lão níu tay...

Bà lão nôn nóng hỏi:"Chú cảnh sát, các người có phải là lầm hay không, Mạch Văn không có khả năng gϊếŧ người, hắn là một đứa trẻ ngoan a...."

Triệu Hàng vỗ tay bà lão để an ủi:"Chứng cứ vô cùng xác thực, hắn rất khó thoát tội".

Bà lão vẫn không chịu tin tưởng:"Không có khả năng là hắn, các người chắc chắn đã nhầm lẫn..."

Triệu Hàng thở dài bất đắc dĩ....

Bà Chu run rẫy bước vào nhà, bà đứng trước cửa mà lau nước mắt...

Ở cục cảnh sát lúc này…