Chương 37: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi bảy)



Không biết là túi đựng rác của nhà ai, cũng không thu thập, bỏ lăn lóc khắp đường, làm tụ tập cả đống ruồi bọ, tràn ngập cả con đường. Một khi không cẩn thận dẫm lên đi liền phải té ngã.

Cố Tu Nhiên theo bản năng mà giữ chặt tay của Tống Nhu, lại bị cô dùng sức, hòng tránh thoát…

Xuyên qua hẻm nhỏ, hai người nhìn thấy một đám đông đang bu đầy trước cửa của một ngôi nhà…

Thỉnh thoảng, âm thanh bàn luận lại vang lên một cách sôi nổi, rõ ràng là đang xem náo nhiệt…

“Là nhà của Trần Lộ, tôi đã sớm phát hiện tâm lý của con trai cô ta không bình thường, trước kia, tôi còn thấy hắn ta dùng dao mổ bụng chuột ở trong hẻm nhỏ đằng kia...”

“Nghe nói đã chết vài người, đều là sinh viên, trong phòng nơi nơi đều là huyết, thật là đáng sợ…”

“Trần Lộ cũng đã chết, tử vong vào vài ngày trước, bị đem giấu trong tủ lạnh... Cũng không biết là bệnh chết, vẫn là bị con trai gϊếŧ nữa…”

Cố Tu Nhiên đem Tống Nhu kéo đến bên người, đem hai viên thuốc chống ói nhét vào tay cô.

Tống Nhu ngẩng đầu hỏi “Đây là cái gì”

Cố Tu Nhiên “Phòng ngừa nôn mửa.”

Một ít những cảnh sát mới, đặc biệt là phụ nữ, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể ở hiện trường, mười người thì có hết chín người là phun đến thất điên bát đảo, uống thuốc vào sẽ giúp đỡ được phần nào…

Tống Nhu tiếp nhận thuốc viên, nhét vào trong miệng: “Sớm biết rằng có loại thuốc này, trước kia em liền không cố ý quăng ngã.”

Cố Tu Nhiên đoán được cái gì, đáy lòng như là bị kim đâm một chút, bỗng chốc tê rần.

Tống Nhu đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát, tiến người đi vào hiện trường.

Đội hai cũng có mặt, Triệu Hàng đang cùng phó đội trưởng nói chuyện, thấy bọn họ, khoác tay gọi: “Tống Lam, bên này.”

“Lão Cố như thế nào cũng tới.”

Không đợi Cố Tu Nhiên nói chuyện, hắn nói tiếp “Dù sao anh cũng sắp trở thành cố vấn của cục cảnh sát, có mặt cũng không có vấn đề gì...”

Cố Tu Nhiên đi qua “Hiện tại là tình huống như thế nào”

Triệu Hàng ngẩng đầu nhìn nhìn lầu 5, khẽ thở dài: “Một chết, một trọng thương, người bị thương là Thịnh Xảo, đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Pháp y đang tiến hành kiểm tra thi thể.”

“Hung thủ là Trần Mạch Văn, hắn đã chạy thoát, đang trên đường đuổi bắt.”

Triệu Hàng nói một hồi, mới bất giác mà phát hiện, hắn vì cái gì muốn cùng Cố Tu Nhiên báo cáo công tác…

Có chút người đại khái chính là như vậy, khí thế cường đại, là trời sinh người lãnh đạo. Có thể làm người chung quanh không tự giác mà lấy hắn làm trung tâm, tin cậy hắn, cũng nguyện ý thuần phục hắn…

Triệu Hàng ảo não cực kỳ, âm thầm ở trong lòng thề, lần tới khi bị Cố Tu Nhiên hỏi, hắn phải thể hiện da^ʍ uy của đội trưởng cục hình sự…

Cố Tu Nhiên cùng Tống Nhu hướng lầu 5 đi đến, vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc…

Cố Tu Nhiên bước vào cửa, hắn nhìn thoáng qua hiện trường vụ án, kế tiếp liền xoay người chặn Tống Nhu tầm mắt.

Tống Nhu ngẩng đầu “em tiếp thu được.”

Cô không hỏi Triệu Hàng cùng Cố Tu Nhiên người bị hại là ai, trong lòng mơ hồ đã có đáp án.

Cô nhớ đến buổi sáng hôm nay, Dương Đồng mặc một chiếc váy màu trắng, đứng ở trước gương điệu đà.

“Tớ giúp cậu mua ít kẹo ngọt…”

“Ngày hôm qua là ai tuột huyết áp, làm hại tớ nửa đêm không ngủ, cậu nhìn xem, tớ quầng thâm mắt đều ra tới.”

Tống Lam tiếp nhận bộ bao tay mà Kỳ Phong đưa đến, nhấc chân bước vào phòng.

Trên mặt đất thấm đẫm màu đỏ của máu, giống như khung cảnh địa ngục giữa chốn trần gian…

Chắc có lẽ hung thủ đã cắt đứt động mạch chủ của nạn nhân nên máu mới nhiều đến thế.

Hai pháp y ngồi xổm bên cạnh thi thể, chiếc váy màu trắng nay đã bị nhuộm đỏ, nhướm màu đau thương…

Đầu của nạn nhân đã bị che lại, Tống Nhu nhìn không thấy rõ mặt, chỉ là vừa nhìn sang bên cạnh, bất chợt cô nhìn thấy một túi mua hàng ở siêu thị…