Chương 36: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi sáu )

Lời editor: từ lúc này tui sẽ đổi Tống Lam thành Tống Nhu luôn nhe mn

********

Di động của Tống Nhu vang lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Triệu Hàng gọi đến…

Cô cầm di động, đưa lưng về phía Cố Tu Nhiên, nháy mắt liền khôi phục thành bộ dáng của một nữ cảnh hiên ngang, thanh âm cũng nghiêm túc lên hẳn: “Triệu Đội.”

Triệu Hàng ở trong điện thoại nói “Tống Lam, lập tức về đơn vị, tới Hẻm Chín Phúc.”

“Về đơn vị?” Tống Nhu hỏi, “Hung thủ sa lưới à, rốt cuộc hắn là ai?”

Triệu Hàng không nói thêm gì, chỉ làm cô chạy nhanh trở về…

Treo điện thoại, Tống Nhu xoay người, đối trước mắt nam nhân nói nói “Em đi chấp hành nhiệm vụ.” Thời điểm nói chuyện, cô không nhìn vào mắt hắn như đang sợ một điều gì đó…

Cố Tu Nhiên “Anh cùng em đi.”

Tống Nhu ngẩng đầu “Không cần.”

Cố Tu Nhiên nhìn cô “Chờ án này kết thúc, anh sẽ hảo hảo cùng em giải thích. Nếu đến lúc đó em vẫn không muốn tha thứ cho anh thì...”

Cô ngước mắt nhìn hắn, nghe thấy hắn tiếp tục nói “Anh sẽ một lần nữa theo đuổi em.”

Ánh mặt hắn lóe sáng, như ánh nhìn của một loài sói ngủ đông, nay lại thức tỉnh: “Em nếu là còn không chịu…”

Cô nhớ tới ngày hôm qua ở cổng trường, hắn hỏi cô “Em có từng yêu ai chưa?”

Hắn nói “Ở trước mặt tình yêu khắc cốt, ghi tâm, đừng nói là uy hϊếp, liền tính là trói, cũng muốn đem cô trói đến chính mình trên giường. Cho dù chết, cũng muốn ở trước khi chết chiếm hữu cô. Làm cô chỉ thuộc về một mình hắn, kể cả thể xác lẫn tâm hồn…

Tống Nhu đánh gãy lời nói của hắn: “Đi thôi.” Cô thầm nghĩ ít nhất hắn có thể hỗ trợ phá án…

Cố Tu Nhiên lái xe, Tống Nhu ngồi ở ghế phụ.

Nghĩ đến Dương Đồng bọn họ còn chưa về ký túc xá, Tống Nhu gọi điện thoại cho từng người.

Lưu Tiểu Huyên, tắt máy.

Thịnh Xảo, tắt máy.

Dương Đồng, tắt máy.

Xe chậm rãi ra khỏi cổng trường đại học Chính Pháp. Tống Nhu hướng bên ngoài nhìn thoáng qua.

Một chiếc siêu xe màu đen ngừng ở cổng trường, bởi vì quá mức loá mắt, đưa tới không ít ánh nhìn. Cửa xe mở ra, một người nam sinh bước xuống, dường như hắn đang gọi điện thoại, nhưng người đó không bắt máy, hắn ta nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình di động.

Đêm khuya, dòng xe di chuyển trên đường ít lại hẳn....

Cố Tu Nhiên một bên lái xe, một bên nghiêng mặt nhìn Tống Nhu: “Một hồi tới nơi, bất luận nhìn thấy cái gì, em đều không cần phải sợ.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có anh ở.”

Tống Nhu gắt gao nắm di động, gian nan mà ngẩng đầu lên “Có ý tứ gì”

Cố Tu Nhiên không nói chuyện, mày hơi hơi ninh.

Như là phải bắt được một chút hy vọng cuối cùng, Tống Nhu đem di động đưa cho Tu Nhiên xem tin tức mà mấy cô bạn đã gửi vào nhóm: “Hơn một giờ trước, Dương Đồng cho em phát tin tức, nói cậu ấy cùng Thịnh Xảo đi KTV. Mà Lưu Tiểu Huyên, cậu ấy hẳn là cùng Quách Lương ở bên nhau.”

Nói xong, cô mới phản ứng lại, đáy lòng trầm xuống, này tin tức chưa chắc là Dương Đồng phát, nếu là hung thủ khống chế được các cô, cầm Dương Đồng di động phát đâu.

Tống Nhu ảo não mà cuối đầu, thanh âm rất thấp, tự trách nói “Nếu là chị, chị ấy nhất định sớm đã nhận ra.”

Cô quá ngu ngốc, quá ngu ngốc….

Cố Tu Nhiên trấn an cô “Liền tính là Tống Lam, dù nhận ra này tin tức này có điểm bất thường, nhưng lúc ấy, cũng đã chậm.”

Hung thủ muốn gϊếŧ người, chỉ cần trong vài giây... Lại tài giỏi đến đâu, thì cũng khó lòng giải quyết tình huống đó…

Thực mau, hai người liền tới hẻm Chín Phúc…

Buổi tối 11h30, bên cạnh hẻm nhỏ có đậu vài chiếc xe cảnh sát.

Cố Tu Nhiên tìm chỗ đậu xe, xong thì mang theo Tống Nhu hướng bên trong đi vào.