Chương 35: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi lăm)



Phó đội trưởng đáp: “Hẻm Chính Phúc, cái vụ người bệnh AIDS trả thù hàng xóm. Theo hàng xóm phản ánh, người kia độ mười ngày chưa từng ra cửa, phỏng chừng không phải chạy chính là chết trong phòng.”

Triệu Hàng đột nhiên dừng lại “Hẻm Chín Phúc, Trần Lộ” đó là địa chỉ nhà của Trần Mạch Văn.

“Làm gì phản ứng lớn như vậy?”

Lời nói của Cố Tụ Nhiên bất chợt hiện lên trong đầu của Triệu Hàng: “Cuộc sống của hung thủ gặp sang chấn nặng…”

Triệu Hàng căn cứ vào danh sách gia đình đơn thân mà Cố Tu Nhiên gửi, từng gọi người thăm viếng quá này đó học sinh, mẹ của Trần Mạch Văn vẫn ở nhà, không có điều gì bất thường...

Này đến tột cùng là chuyện như thế nào.

Triệu Hàng đem Diệp Khôn giao cho mấy thành viên khác, còn chính mình thì theo đội hai chạy đến hẻm Chín Phúc.

Hành động bắt giữ Diệp Khôn kết thúc, Tống Lam trở lại ký túc xá.

Trong ký túc xá mặt vắng tanh, liền đèn cũng không mở.

Lúc này đã gần10 giờ.

Tống Lam bước vào cửa, mở đèn, ngồi ở ghế trên, gọi điện cho bọn họ…

Lưu Tiểu Huyên, tắt máy.

Thịnh Xảo, tắt máy.

Dương Đồng, tắt máy.

Tống Lam nhìn thoáng qua nhóm chat của hội chị em, nửa giờ trước Dương Đồng phát tới tin tức, nói chính mình cùng Thịnh Xảo đi KTV ca hát, làm Tống Lam cùng Lưu Tiểu Huyên không cần chờ các cô.

Tống Lam đem chiếc bút từ trong túi lấy ra, đặt lên bàn. Cô chợt nghĩ hắn tặng cô công cụ phòng thân, có phải hay không tên kia đã đoán được điều gì đó…

Hắn có phải hay không đã biết, cô không phải người kia có thể một chân đem một học sinh đá đến Thái Bình Dương.

Cô đứng dậy, chuẩn bị đi tắm…

*****

Tống Lam tắm xong, thấy quần áo của Dương Đồng tren trên ban công thì thu giùm cô ấy.

Cô rũ mắt nhìn xuống sân, thì chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang hướng kí túc xã nữ đi đến…

Đó là Cố Tu Nhiên, trong tay hắn đang xách theo một cái túi.

Hắn đứng dưới lầu, lấy ra di động.

Hai phút sau, Tống Lam xuống lầu.

Cố Tu Nhiên đem túi giấy đưa cho cô.

Tống Lam nghi ngờ hỏi: “Cái gì vậy?”

Cô duỗi tay hướng bên trong sờ sờ, mềm mại như bông lụa.

Một bộ áo ngực màu đen...

Mặt cô đỏ lên, một lần nữa đem áo ngực nhét vào túi giấy, cúi đầu nói “Như thế nào nó lại ở chỗ anh.”

Cố Tu Nhiên “Cùng Triệu Hàng đi thu thập chứng cứ, chỉ làm cho bọn họ chụp ảnh, không cho người khác chạm qua.”

Tống Lam ừ một tiếng, vừa muốn nói lời cảm tạ liền nghe thấy Cố Tu Nhiên bổ sung một câu “Trừ bỏ anh.”

Cô đột nhiên cảm giác đồ vật trên tay thật sự muốn phỏng…

Tống Lam rũ mắt nhìn nhìn tay của Cô Tu Nhiên, bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, rất dễ khiến người ta liên tưởng…

Cô nắm chặt túi giấy, ngẩng đầu nói “Đã khuya, em đi về trước đây.”

Cố Tu Nhiên không nhúc nhích, ngước mắt nhìn cô “Lại bồi anh một hồi, một hồi liền hảo.”

Đêm nay trăng đặc biệt sáng, càng làm Tống Lam thêm phần lung linh…

Tống Lam từ trong túi móc ra chiếc bút, duỗi tay đưa qua: “Trả anh...”

Hắn không tiếp “Em giữ đi.”

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, tựa hồ muốn từ cặp kia thâm thúy kia tìm kiếm điều gì đó…

Bất giác, cô nhớ lại khung cảnh mười sáu năm trước, hắn cười như không cười mà nhìn cô đáp: “được…a”. Nhưng ngày hôm sau, hắn chuyển trường.

Cô đột nhiên cảm thấy có điểm phẫn nộ, có thứ gì đó len lỏi trong tim, giờ đây lại sắp sửa bộc phát…

Tống Lam ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của hắn.

Cô rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng “Cao trung năm ấy, anh không rên một tiếng liền chuyển trường, một câu từ biệt đều không có, thậm chí liền sách vở trên bàn cũng chưa lấy đi. Em… Tiểu Nhu…, anh như vậy trêu chọc em ấy, làm em ấy thích anh làm gì…”

Cô tự giễu mà cười, thanh âm thấp tựa như bị rút cạn sức lực “Tống Nhu cái kia ngu ngốc...”

Không đợi hắn nói chuyện, cô liền xoay người rời đi, một giây đồng hồ đều không muốn ở lại…

Hắn nhìn bóng dáng phía trước, cô đơn tựa như chiếc lá theo gió lay động, lại quật cường mà không chịu rơi xuống.

Vừa ôn nhu lại vừa cứng cỏi…

Vãn vãn bất biến…

Thanh âm của cô lúc nãy còn văng vẳng trong tai anh, làm tim anh đau thắt, tưởng chừng có hàng vạn con dao không ngừng đâm vào.

Cô một bên đi, một bên cúi đầu cắn môi dưới, rốt cuộc nếm được một dòng máu ấm…

Bất chợt, Tống Nhu rơi vào một cái ôm ấm áp, mang theo mùi hương nhàn nhạt, khiến người ta rất dễ say…

Hắn từ phía sau ôm lấy eo cô, dùng sức rít mạnh, tưởng chừng muốn khảm cô vào người mình, làm cô vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp đều thuộc về hắn.

“Tống Nhu,” cô nghe thấy hắn gọi, thanh âm trầm thấp, ôn nhu, khàn khàn, hắn còn kêu cô: “Công chúa điện hạ.”

Trong bóng đêm yên tĩnh, Tu Nhiên cảm nhận được nước mắt cô đang rơi, tựa như vô vàn ủy khuất cùng bất lực “Mấy năm nay, cậu đã chạy đi đâu?”