Chương 34: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi bốn)

Tiết tự học buổi tối không tính là quá khắt khe, rất nhiều người không thích tới, ngược lại càng thích ngồi ở thư viện.

Trong phòng học lúc này Dương Đồng, Thịnh Xảo cùng Lưu Tiểu Huyên cũng chưa tới.

Tan giờ, Tống Lam đi ra khu dạy học, hướng phòng tập kịch đi đến.

Cô mặc một chiếc áo khoác, quần jean, trong túi là chiếc bút mà Cố Tu Nhiên tặng…

Dường như là sợ đánh mất, mỗi một đoạn đường, cô đều phải sờ một chút.

CLB kịch nói nằm ở tầng ba, phía sau hội trường, bên trong đang mở đèn, an tĩnh đến lạ thường.

Bên cạnh có vài công an phụ trách giả dạng để tiếp ứng cho cô khi cần thiết...

Triệu Hàng tất nhiên cũng ở gần đây để chỉ huy hành động.

Cách đó không xa, thấp thoáng xuất hiện hình bóng của một người thanh niên, hắn thân hình cao lớn, dáng người đĩnh đạc…

Ánh mắt của Cố Tu Nhiên và Tống Lam bất chợt chạm qua nhau. Cô thấy hắn khẽ cười, một nụ cười thật đạm, lại cực kỳ có tác dụng trấn an tâm tình của cô lúc này.

Buổi sáng, hắn nói sẽ ở cạnh cô, hắn thật sự…nhưng còn mười sáu năm trước…

Tống Lam kiểm tra mấy nghe trộm gắn trên người, sau đó đẩy cửa tiến vào phòng, bên trong có một sân khấu cở nhỏ. Diệp Khôn ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, trong tay cầm một chồng kịch bảng dày cọm…

Hắn thấy Tống Lam, vội đứng lên chào hỏi: “Vừa lúc 9 giờ, cậu cũng thật đúng giờ a...” Nói xong, cậu ta đem kịch bản trên tay đưa cho Tống Lam.

“Kia tớ liền không chậm trễ thời gian, vào thẳng chủ đề nhe.” Diệp Khôn mở ra kịch bản, chỉ chỉ vào nó mà nói, “Vai cậu diễn là một vị tiểu thư quý tộc, tổng cộng có mười câu thoại, cậu trước nhìn xem, có cái gì nghi vấn liền hỏi tớ.”

Tống Lam kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu xem kịch bản, đồng thời nhanh chóng nhìn lướt qua hiện trường.

Trên cái sofa có cái ba lô màu đen, không biết bên trong đựng thứ gì.

Nếu hắn thật là hung thủ, bên trong vô cùng có khả năng chính là hung khí, hoặc giả là đồng xu phượng hoàng,… chẳng hạn…

Diệp Khôn trên mặt thực hưng phấn, ánh mắt phát sáng, tựa hồ nhìn thấy một chú mồi ngon đang tự dâng đến miệng. Này cùng Diệp Khôn ngày thường ở sân trường nhìn thấy, quả thật khác xa một trời một vực…

Loại cảm giác này rất nguy hiểm, cô tự giác mà xê dịch mông, cảm nhận được chiếc bút trong túi, Tống Lam mới cảm thấy an toàn.

Diệp Khôn cười cười: “Tớ đi giúp cậu lấy trang phục, một hồi cậu thay thử cho tớ xem.”

Tống Lam lấy kịch bản làm quạt gió: “Tiểu thư quý tộc châu Âu toàn là mang váy xòe đi, thời tiết hiện tại quá nóng, chờ chính thức diễn lại thay quần áo là được.”

Diệp Khôn có điểm khó xử mà nói “Vẫn là trước đổi một chút nhìn xem hiệu quả đi. Tớ chụp mấy trương ảnh nhờ mọi người trong CLB nhìn xem.”

Tống Lam đứng lên “Vậy được rồi.”

Diệp Khôn thực mau ôm bộ quần áo màu xanh nhạt ra tới, hắn hướng Tống Lam kêu: “Như Hoa, tới phòng thay quần áo bên này đổi đi. Yên tâm, này đó quần áo đều đã được giặt kỹ...”

Tống Lam đi qua, tiếp lấy quần áo, đi vào phòng thay đồ.

Cô đẩy cánh cửa ra, bên trong có độ chừng năm tấm màng ngăn cách nhau.

Tống Lam kiểm tra một chút, xác định không có cameras quay lén mới yên tâm thay đồ…

Cô bắt đầu thay quần áo…

Triệu Hàng từng ở nhà của Diệp Khôn phát hiện nội y của Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni. Cho nên đối với tình huống trước mặt, Tống Lam một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tống Lam đổi hảo quần áo, đem cây bút Tu Nhiên đưa giấu ở bên người…

Cô từ phòng thay quần áo ra tới, đi đến trước sân khấu, không nhìn thấy Diệp Khôn, hơn nữa nguyên bản đặt ở trên sô pha, chiếc balo màu đen cũng không thấy.

Tống Lam hô thanh “Diệp Khôn”

Diệp Khôn thực mau từ bên cạnh lại đây, hắn nhìn nhìn Tống Lam, nhịn không được tán thưởng nói “cậu thật xinh đẹp...”

“Cậu đọc kịch bản đi, tớ chụp bức ảnh, xã trưởng bên kia hẳn là không thành vấn đề, khẳng định có thể qua cửa.”

Tống Lam cúi đầu đọc lời kịch, thân thể cô không tự giác mà căng chặt, tùy thời chuẩn bị ứng phó với Diệp Khôn…

Mười câu lời kịch hoàn thành, Diệp Khôn cũng không có động thủ.

Hắn nói “Có thể, cậu đem quần áo đổi lại đi.”

Tống Lam đi vào phòng thay quần áo, đổi lại đồ của mình. Cô dựng lỗ tai, cẩn thận nghe động tĩnh phía bên kia cánh cửa, nếu Diệp Khôn thật sự là hung thủ, thì đây là cơ hội cuối cùng để hắn ra tay.

Bất chợt Tống Lam phát hiện, áo ngực của cô đã không cánh mà bay…

Cô mặc vào quần áo của mình ra tới, nhỏ giọng điểm: “Kỳ quái.”

Diệp Khôn hỏi “Làm sao vậy”

Tống Lam “Quần áo vừa rồi tớ thay nay lại chẳng thấy...”

Diệp Khôn “Có thể là bị mèo hoang ngậm đi rồi, có mấy lần, bọn chúng còn đem đạo cụ trang phục làm hỏng.”

Tống Lam ngẩng đầu hỏi “Này oke phải không, còn có yêu cầu gì khác sao?”

Diệp Khôn gật đầu “Ân, ổn rồi...”

Triệu Hàng nghe thấy thanh âm trong máy nghe trộm, thở dài một hơi…Bên cạnh Thiệu Kỳ Phong hỏi “Triệu Đội, ổn không”

Triệu Hàng lắc đầu: “Lão Cố nói đúng, hung thủ không phải Diệp Khôn.”

“Trước bắt lại đi, ít nhất, tội ăn cắp là chạy không được.”

Trở lại thị cục, Triệu Hàng đυ.ng mặt đội hai của tổ…

Triệu Hàng ném điếu thuốc xuống đất: “Hơn nửa đêm, có vụ án à?”