Chương 33: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi ba)



Cố Tu Nhiên quả nhiên chờ cô ở cuối hành lang…

Tống Lam đi qua“Chuyện gì?”

Cố Tu Nhiên lấy ra một cây bút, có nút bấm, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.

Hắn đưa cho nàng “Nơi này có cái nút bấm...”

Tống Lam cầm bút, ấn một chút, nó liền biến thành một thanh dao nhỏ…rất dễ mang theo.

Nàng ngước mắt, câu môi cười: “Liền cái loại này, lão nương vừa nhấc chân có thể cho hắn đá đến Thái Bình Dương…”

Cố Tu Nhiên cười cười: “Em coi như để ngừa vạn nhất hảo.”

Tống Lam đem bút bỏ vào trong túi. Kéo khóa lên: “Hành đi, dùng để gọt trái cây cũng tốt...”

Cố Tu Nhiên nhìn nàng: “Không phải sợ, anh sẽ ở bên cạnh em...”

Tống Lam ngạo kiều đáp: “Lão nương khi nào sợ quá.”

Tống Lam ngẩng đầu “Anh vẫn là cho rằng hung thủ không phải Diệp Khôn phải không”

Cố Tu Nhiên “Diệp Khôn là có vấn đề, nhưng hắn vấn đề còn không đủ để làm hắn trở thành tội phạm gϊếŧ người liên hoàn. Từ Khương Đàm cùng Hứa Nhã Ni thi thể, có thể thấy hung thủ đối người chết mang hận rất sâu, hận càng lớn, thuyết minh hắn sinh hoạt càng bi thảm. Diệp Khôn tuy rằng cùng cha hắn không thân cận, nhưng cha hắn chưa từng đối hắn động tay, thậm chí vì hắn, cả đời đều không có tái hôn.”

“Hơn nữa, không có yếu tố gì để kí©h thí©ɧ Diệp Khôn bắt đầu gây án…. Cuộc sống của Hung thủ còn thê thảm hơn so với Diệp Khôn.”

Tống Lam nhìn nam nhân trước mặt, hắn đôi tay thon gọn, khớp xương rõ ràng, thanh âm trầm thấp, vừa tự tin, vừa chắc chắn…

Buổi chiều 5h30, sắp tới thời gian hẹn với Diệp Khôn.

Trước cục công an lúc này, tám chín người kêu muốn báo án. Bọn họ mỗi người trong tay đều cầm một bao thư màu vàng nhạt…

“Chúng ta muốn báo án, đem Trần Lộ cái kia tiện nhân bắt lại bắn chết. Nàng chính mình bị bệnh AIDS, còn đem chúng tôi cả đám đều lây bệnh, đây là gián tiếp gϊếŧ người.”

“Đây là gϊếŧ người a”

Cảnh sát phụ trách tiếp đãi làm cho bọn họ bình tĩnh, chậm rãi nói chuyện.

Một thanh niên độ chừng khoảng 25 tuổi nói: “Chúng tôi đều sống cùng một nơi, Trần Lộ là chúng tôi hàng xóm, cô ta là gái bán da^ʍ, này phong thư là ả hơn mười ngày trước viết, chuyển phát đến trước cửa nhà chúng tôi, kia kỹ nữ nói ả bị bệnh AIDS, còn đem chính mình máu rút ra, tiêm vào sữa bò, làm chúng tôi cùng ả ta chôn cùng.”

Hắn càng nói càng kích động, trong mắt giận giữ rốt cuộc giấu không được: “Kia sữa bò, mỗi ngày chúng tôi đều uống. Nàng đây là gϊếŧ người…”

Một trung niên tính còn bình tĩnh mà nói: “Trần Lộ thời trẻ bị chồng vứt bỏ, chồng cô ta đi theo một phụ nữ xinh đẹp. Ả liền sống cùng con trai, trong người không có bản lĩnh gì, lại lười biếng, nên chỉ có thể làm gái điếm để kiếm tiền...”

Một cái phụ nữ trung niên khóc lóc: “Chúng ta đến nhà tìm nàng, gõ cửa không ai trả lời, nói không chừng nàng đã bỏ trốn.”

Nữ pháp y Hà Mộng Lôi thời điểm đi qua, không nhịn được mà nói: “Bệnh AIDS có thể bị lây qua đường máu, nhưng không nghe nói bị lây qua đường tiêu hóa.”

“Uống sữa bò chính là thông qua đường tiêu hóa, không phải tĩnh mạch hay động mạch nên đừng lo sợ quá...”

Lúc này, vài người mới nhẹ nhàng thở ra…tên mặt seo thầm thề phải cho con ả ta một trận…

Sinh viên của Đại học Chính Pháp thì thế nào còn không phải bị hắn từ nhỏ tấu đến lớn sao?

Hà Mộng Lôi tiếp tục nói “Bất quá, các người trung gian nếu là có bệnh dạ dày xuất huyết, thế thì phiền toái...”