Chương 32: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi hai )

Lưu Tiểu Huyên không nói chuyện, đứng ở mép giường xuyên nội y.

Tống Lam mặc tốt quần áo bò xuống giường, “Tớ đi sân thể dục chạy bộ, rồi trở về cùng các cậu ăn sáng.”

Tống Lam tiến đến quầy bán quà vặt…

Tưởng Tinh Tinh cười cười: “Mỹ nữ, cái này dao, là chúng tôi lão bản cố ý nhập khẩu riêng từ Thụy Sĩ về…có có cần mua không.”

Tống Lam cầm con dao, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tinh Tinh liếc mắt một cái “Còn có sắt bén hơn không?”

“Không a…”

Tống Lam trở lại ký túc xá, thấy Dương Đồng đã thay một bộ váy trắng, còn trang điểm nhẹ lên mặt.

Tống Lam đi qua khen: “Khá xinh đẹp.”

Dương Đồng tại chỗ xoay vòng, tựa hồ vô cùng đắc ý vì được cô khen…

Thịnh Xảo ngồi trên ghế chơi di động, ngẩng đầu nói “Buổi chiều tớ đi siêu thị mua đồ, ai muốn đi cùng không?”

“Vừa lúc, tớ cũng muốn mua tí đồ”. Dương Đồng suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói, “Đi siêu thị xong, chúng ta ghé quán lẩu kế bên đi, lâu rồi không ăn, có chút thèm...”

“Như Hoa, cậu đi không”

Tống Lam đương nhiên không đi “Tớ liền không đi, người còn hơi mệt...”

Dương Đồng rất là tiếc nuối mà nói “Đáng tiếc, bia ướp lạnh ở đó cực kì ngon.”

“Tớ giúp cậu mua ít kẹo…”

Tống Lam cười cười: “Thank you...”

Dương Đồng đứng trước gương, soi tới soi lui: “Thank you cái gì, cậu phải trả lại tiền, lại không phải tặng không cho cậu.”

*******

Giảng đường lúc này…

Đây là Tống Lam lần thứ hai cô học tiết của Cố Tu Nhiên…

Ba nữ sinh cùng đi vào phòng học, Thịnh Xảo tựa hồ là tâm tình còn không có hoàn toàn khôi phục, chính mình tìm cái góc, cũng không có cùng các nàng ngồi ở cùng nhau.

Dương Đồng cùng Tống Lam song song ngồi ở bàn thứ ba…

Có người nhận ra Dương Đồng, bèn nói: “Dương Đồng, cậu hôm nay trang điểm như vậy đẹp a.”

Dương Đồng liếc sang: “Tớ có ngày nào không sinh sao?”

Nàng xoay người đối phía sau nam sinh nói: “Trần Mạch Văn.”

Trần Mạch Văn mang một bộ kính đen, giương mắt thấy Dương Đồng “Làm gì”

Dương Đồng cười cười “Cậu xem tớ hôm nay có phải hay không đặc biệt đẹp.”

Trần Mạch Văn “Lớn lên quá xinh đẹp chưa chắc là chuyện tốt.”

Dương Đồng bắt lấy trọng điểm, thực tự luyến mà nói: “Ý tứ chính là nói tớ lớn lên rất đẹp phải không?”

Bên cạnh một người nữ sinh nói “Dương Đồng, các cậu ký túc xá người lớn lên đều rất xinh đẹp, bên cạnh cậu là hoa khôi, bên kia là Thịnh Xảo sao, nếu trang điểm lên cũng là cái đại mỹ nữ.”

Cố Tu Nhiên nắm một quyển sách đi vào phòng…

Nguyên bản không khí ồn ào, bỗng chốc im lặng hẳn…

Tống Lam ngẩng đầu, thấy hắn đứng ở trên bục giảng, ăn mặc bình thường như mọi ngày, ánh mắt hắn đảo qua nàng, dừng lại khoảng một giây.

Dương Đồng đẩy đẩy Tống Lam cánh tay “Thầy Cố vừa rồi xem tớ.”

“Tớ đây liền cùng thầy thổ lộ…”

Chờ sinh viên đi không sai biệt lắm, Dương Đồng đứng lên, tiến về bục giảng…

Thịnh Xảo cấp Dương Đồng khoa tay múa chân, nhằm cổ vũ cô cố lên…

Tống Lam cúi đầu, thật dài lông mi che đậy đôi mắt.

Cố Tu Nhiên nhìn Dương Đồng liếc mắt một cái, chỉ đem nàng trở thành học sinh muốn hỏi bài, bất giác anh nghĩ tới điều gì đó, bèn mở miệng hỏi “Bài tập lần trước của em là Trần Mạch Văn làm đi…”

Dương Đồng “…”

“Là cậu ấy chép của em...”

Trần Mạch Văn “…”

Cố Tu Nhiên lắc đầu khẽ, không vạch trần nàng.

Dương Đồng lấy hết can đảm “Cái kia, thầy Cố, em có lời muốn cùng thầy nói.”

Cố Tu Nhiên nhìn nàng một cái “Không cần phải nói.” Hắn nói xong, khép lại sách vở, một tay cầm lên, tay còn lại để ở trong túi, đi ra khỏi phòng học.

Thịnh Xảo đi qua, vỗ vỗ bả vai Dương Đồng, an ủi nàng nói “Như vậy cũng khá tốt, không đến mức nan kham.”

Dương Đồng gấp đến độ dậm chân “Tớ đều còn không có mở miệng đâu.”

Thịnh Xảo “Thầy Cố là người nào a, cậu đều không cần mở miệng, người ta liếc mắt xem cậu một cái, liền biết cậu muốn nói gì...”

Dương Đồng cân nhắc một chút “Tớ đây xem như thổ lộ thất bại, vẫn là tính căn bản là không thổ lộ...”

Nàng thở dài “Trước mặc kệ, đi ăn đi, đói bụng quá…”

Tống Lam ở lại thu thập đồ đạc, chờ Dương Đồng các nàng đi rồi, nàng đứng lên, đi ra khỏi phòng học…