Chương 30: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (ba mươi )



Đi ra ký túc xá mới cảm giác mùa thu thật sự đến, gió ban đêm thật lạnh…

Dương Đồng “Cậu chờ, tớ đi lên lấy quần áo.”

“A di, thời tiết lạnh quá…cho cháu vào lấy mớ quần áo...”

Tống Lam ngồi trên cạnh bồn hoa, tay chống đầu, suy yếu mà dựa vào cột đèn đường. Học cao trung thời điểm, có một buổi sáng tập thể dục, nàng cũng là bị tuột huyết áp mà té xỉu.

Là hắn đem cô ôm đến phòng y tế. Cô đến bây giờ đều còn nhớ rõ cảm giác hắn đem cô đặt ở trên cái giường nhỏ, cơ thể hắn đầy hơi thở cùng mô hôi, hô hấp thực trọng.

Sau khi kiểm tra xong, Bác sĩ đem đến một lý sữa ấm cùng một ổ bánh mì đưa cho cô…

Dương Đồng thực mau trở lại “Cậu cái đồ con lợn, như thế nào cũng chưa mặc áo khoác vào, trước xuyên của tớ đi.”

“Trước nói hảo, xuyên xong cậu phải giặt cho tớ, ngày mai còn phải đem nước hoa cho tớ dùng…”

Hai người từng người mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng y tế, không có gì trở ngại, chính là tuột huyết áp, bác sĩ chỉ dặn dò mau chóng ăn cơm, ngày thường chú ý thân thể. Sau đó hai người liền đi trở về.

Dương Đồng vừa đi vừa oán giận “Này đều mau 12 giờ, tớ nhan sắt xem như xong rồi, ngày mai nhưng như thế nào cùng nhà tớ thầy Cố thổ lộ đây...”

Tống Lam “Cậu vì cái gì sẽ thích thầy Cố”

Dương Đồng cười cười, một chút cũng không ngượng ngùng mà nói “Thầy Cố lớn lên hảo, dáng người hảo, lại rất có mị lực, đặc biệt là cặp mắt kia, thầy liết tớ một cái, tớ liền như lâm vào mộng vậy...Như thế nào, không được sao.”

Tống Lam “Được.” Cũng không phải lý do mỗi người thích người khác đều giống Thịnh Xảo như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân, muốn chết muốn sống.

Nàng vẫn là quyết định hảo tâm nhắc nhở một chút “Kỳ thật, tớ cảm thấy, thầy Cố khả năng có người mình thích rồi, cậu hy vọng không phải rất lớn, nếu không cậu vẫn là đừng thổ lộ. Vạn nhất bị cự tuyệt, sẽ nan kham.”

Dương Đồng thập phần tiêu sái, bàn tay vung lên “Sợ cái gì, tớ thích hắn, chính là muốn nói ra tới a. Phàm là có một phần vạn cơ hội, không thử một chút, tương lai đều là tiếc nuối.”

“Vạn nhất thầy Cố không tiếp thu tớ, cùng lắm thì tớ lại đi ăn một nồi lẩu... Tớ cùng cậu nói a, trước kia có cái phú nhị đại thích tớ…”

Tống Lam vô ngữ mà nhìn Dương Đồng liếc mắt một cái “Biết…biết…, tặng cậu một chiếc siêu xe chứ gì...”

Dương Đồng trừng lớn đôi mắt “Thật sự, hắn nói đến xem tớ, ngày mai liền đến.”

Tống Lam “Được…được…được, để tớ xem ngày mai cậu lấy đâu ra chiếc siêu xe để diễn...”

Dương Đồng hắc hắc cười: “Tìm cái gì diễn viên quần chúng, lãng phí tiền. Xe tớ đem đi sửa, trong nước không thể sửa nên tớ đã đem nó đi bảo dưỡng ở bên Đức...”

Tống Lam ôm bụng nhạc nhạc “Biên, tiếp tục cho tớ biên.”

Dương Đồng người này, làm người kỳ thật không tồi, lớn nhất khuyết điểm chính là mỗi ngày lung tung khoác lác.

Đêm đã khuya, toàn bộ vườn trường phủ đầy một màu đen đặc, chỉ có hai bên đèn đường tản ra ánh sáng mỏng manh, bất quá xung quanh lại không có một bóng người…

Dương Đồng ôm cánh tay của cô, hướng người nàng nhích lại gần “Cậu nói, cái kia hung thủ có thể hay không liền ở nơi tối tăm nhìn chằm chằm chúng ta...”

Tống Lam “Sẽ không.” Ngày mai buổi tối, Diệp Khôn liền sẽ đối nàng xuống tay.

Nếu hắn thật là hung thủ.

Tống Lam nhớ tới Cố Tu Nhiên nói, nhưng nếu Diệp Khôn không phải hung thủ.

Tống Lam quay đầu đối Dương Đồng nói “Ngày mai nếu là có người hẹn các cậu đi đến nơi hẻo lánh, ngàn vạn lần đừng đi…”