Chương 29: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (hai mươi chín)

Tống Lam đi tới “Các cậu mua cái gì, sao mà nhiều đồ vậy.”

Lưu Tiểu Huyên: “Đều là Dương Đồng, mua cả đóng váy mới.”

Dương Đồng từ trên giường ngồi dậy “Mọi người giúp tớ chọn một bộ đẹp nhất, để ngay mai tớ xuyên …”

Thịnh Xảo hỏi “Ngày mai là ngày đặc biệt gì sao?”

Lưu Tiểu Huyên “cậu ấy tính tỏ tình với thầy Cố”.

Dương Đồng đem quần áo từ túi mua hàng bày ra, chọn tới, chọn luôi, cuối cùng quyết định mặc chiếc váy màu trắng.

Nàng thay quần áo, ở trước mặt mọi người xoay hai vòng “Thế nào, có phải hay không cảm thấy tớ đặc biệt thanh thuần, đặc biệt mỹ lệ.”

Tống Lam phiết hạ miệng “Giống nhau đi.”

Lưu Tiểu Huyên giúp Dương Đồng chụp hai bức ảnh đưa cho nàng “Cậu ngày mai tóc rũ xuống hai vai, hiệu quả càng tốt.”

Dương Đồng ôm di động nhạc a “Trời ạ, Tiểu Huyên, như thế nào có một tiểu tiên nữ chui vào di động cậu.”

Nàng nói xong lại quay đầu đối Tống Lam: “Ngày mai cho tớ mượn tí nước hoa nhé…”

“Tiểu Huyên cho tớ mượn phấn nền…”

Lưu Tiểu Huyên “Được...”

Tống Lam “Không được.”

Dương Đồng “Xem cậu keo kiệt.”

Thịnh Xảo nhìn các nàng khanh khách cười, tâm tình giống như cũng tốt lên hẳn.

Buổi tối, Tống Lam nằm ở trên giường, đặt lưng vào tường nhìn cả gian ký túc xá.

Thịnh Xảo đã lên giường, đem chính mình khóa lại trong chăn, mông kín mít, tựa hồ là muốn đem chính mình chôn trong một thế giới riêng biệt.

Lưu Tiểu Huyên ở trên ban công gọi điện thoại, ánh sáng di động đánh vào trên mặt nàng, có thể thấy nàng đang khóc. Cùng nàng gọi điện thoại tám chín phần chính là Quách Lương.

Dương Đồng mang tai nghe để chơi game, đầu giường treo chiếc váy trắng xinh lung linh...

Tống Lam đứng dậy, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, trời đất quay cuồng, cơn đau đầu tự nhiên đến bất chợt…

Nàng gian nan mà từ trên giường bò xuống dưới, muốn tìm điểm kẹo hoặc là chocolate để ăn.

Nhưng nàng lại không đứng vững, cả người ngã nhào xuống đất mà ngất xỉu…

Dương Đồng hoảng sợ, chạy nhanh tháo xuống tai nghe “Ngọa tào, Như Hoa…, cậu làm sao vậy”

Tống Lam: “Không có việc gì, tuột huyết áp, ăn một chút gì thì tốt rồi.”

Thịnh Xảo từ trong ổ chăn chui ra, lại từ gối đầu phía dưới rút ra một thanh chocolate, đưa cho Tống Lam “Mau ăn đi.”

Tống Lam nói cảm ơn, ngồi ở ghế trên gặm thanh kẹo…

Dương Đồng lột tấm mặt nạ đang đắp, ngồi xuống bên cạnh Tống Lam: “Cho tớ chút coi…”.

Tống Lam phân một phần ba cho nàng.

Hai người chậm rãi gặm.

Thịnh Xảo xem Tống Lam không có việc gì, tiếp tục chui vào ổ chăn tránh né thế giới.

Hơn phân nửa khối chocolate ăn xong, Tống Lam cũng không có cảm giác hảo bao nhiêu.

Dương Đồng đứng lên, bắt đầu thay quần áo, một bên nói “Chuẩn bị một chút, tớ mang cậu đi phòng y tế.”

“Không cần, một hồi liền tỉnh...”

Dương Đồng đem quần áo mặc lên, vội nhặt chiếc điện thoại cho vào trong túi, dắt Tống Lam đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa quở trách: “Choáng váng, đau đầu, khả đại không phải bệnh nặng, nhưng cậu cũng đừng không quan tâm...”

Đến cửa ký túc xá, Dương Đồng gọi lớn: “A di, phiền toái mở cửa cho tụi cháu, Như Hoa ở phòng 306 có điểm choáng váng đầu, cháu mang cô ấy đi phòng y tế, một hồi còn trở về ạ...”

Ký túc xá trưởng nhìn nhìn Tống Lam “Ngọa tao…khuôn mắt như nào lại trắng bệch thế kia, phòng y tế nếu là xem không được, liền chạy nhanh đi bệnh viện đi.”

Tống Lam choáng váng đầu đến lợi hại, bị Dương Đồng dìu, miễn cưỡng bày ra nụ cười: “Hảo, cảm ơn a di.”