Chương 2: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (hai)

Triệu Hàng dường như nhớ đến điều gì đó mà tiếp tục trêu:“Một tay bắt cướp, trảo không biết bao nhiêu là tội phạm cũng chưa từng bị thương, nay vì té cầu thang mà phải bó bột, chắc cũng chỉ có mình cô thôi.”

Tống Lam khom lưng nhặt lên tư liệu bị ném, miệng thì không ngừng liên thiên “Nếu không phải lão nương bị thương, hành động không tiện, thì hung thủ giờ này đã ăn cơm tù mọt rong rồi nhé”

Triệu Hàng câu môi cười “ha…hả…ngài đây là muốn lên chức làm đội trưởng đội hình sự phải không?”

Tống Lam một chút cũng không khiêm tốn nói “Kia nhiều ngượng ngùng a.”

Triệu Hàng không tiếp tục quan tâm đến nàng, anh chống cằm tự hỏi về vụ án của Khương Đàm. Đem quan hệ xã hội của nạn nhân tra xét, tìm ra vài kẻ tình nghi nhưng cuối cùng cũng đồng loạt loại trừ

Một lát sau, Tống Lam thở dài thành tiếng “hung thủ gϊếŧ hại Khương Đàm, còn có thể hay không lại hại người”

Triệu Hàng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái “Cô cái miệng quạ đen, cho ta im lại.”

Hắn mắng xong Tống Lam, nhìn thoáng qua thời gian, còn có năm phút liền tan tầm “Buổi tối mang cô đi cọ cơm...”

Cảnh sát Thiệu Kỳ Phong nảy giờ ngồi bên cạnh, bỗng nghe thấy có lộc ăn thì vội đứng lên, hai mắt lóe sáng“ Triệu Đội, chân của tôi nguyên vẹn, ngài mang tôi đi đi” nói xong còn tại chỗ nhảy nhảy, hướng mọi người bày tỏ đây là một đôi chân khỏe mạnh.

Tống Lam túm đại trên bàn một quyển sách, nhắm ngay chân Thiệu Kỳ Phong mà ném.

Thiệu Kỳ Phong dùng sức nhảy dựng, cơ trí mà tránh thoát công kích của cô.

Hắn nhặt quyển sách lên, vỗ vỗ mặt trên vài cái, nhỏ giọng thì thầm “cái này…”

Tống Lam đừng bên cạnh, không nói chuyện, nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, sắc trời tối sầm, đèn neon đã dần thấp sáng cả con đường phía trước.

Triệu Hàng thu thập tốt mọi thứ, hô lớn “Kẻ điên, có đi hay không.”

“Đi đi đi, đương nhiên đi,” Thiệu Kỳ Phong chạy nhanh theo sau, “Thầy Cố là thần tượng của em.”

“ha..ha..ha, em yêu anh ấy đã rất nhiều năm.”

“Cút đi,” Triệu Hàng ôm Thiệu Kỳ Phong bả vai, đầu gối đột nhiên đẩy ra, suýt nữa làm người bên cạnh té ngã “Lại mẹ nó ghê tởm là ở nhà thương thức mỳ ăn liền nhe cậu”

Thiệu Kỳ Phong đi tới cửa lại quay về, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút, cười hắc hắc:”đợi lát nữa xin thầy Cố ký tên…”.

****

Hai người đi vào đại học Chính Pháp.

Cổng trường lúc này thật náo nhiệt, như thế án mạng năm ngày trước chưa từng phát sinh.

Đồng hồ điểm 6h30, bọn sinh viên ra tới đi dạo phố ăn cơm, có đơn độc cũng có những cặp đôi ríu rít bên nhau.

Phải chăng tên hung thủ gϊếŧ hại nữ sinh cũng ở trong đó, hắn có thể là nam cũng có thể là nữ, bạn khả năng sẽ ở thư viện cùng hắn gặp thoáng qua, cũng có thể ở nhà ăn, mặt đối mặt cùng hắn dùng bữa.

Thiệu Kỳ Phong nghiêm túc quan sát dòng người ra vào“em thấy nơi này mỗi người đều giống hung thủ...”

“Mới vừa có cái nam sinh, háo sắc mà nhìn cặp đùi trắng nõn của các nữ sinh. Còn có cái nữ sinh, rõ ràng là ghen ghét người bên cạnh so nàng lớn lên xinh đẹp, ánh mắt vừa độc vừa không cam lòng.”

Triệu Hàng ngó sang hắn, vô ngữ nói “ Anh xem cậu là giống hung thủ nhất, dáo dác lấm la lấm lét, không phải lưu manh cũng là phường trộm cướp...”

Thiệu Kỳ Phong cười cười “Này không Triệu Đội ngài nói sao, lớn mật giả thiết, tiểu tâm chứng thực.”

Triệu Hàng đột nhiên chụp lấy cánh tay của Thiệu Kỳ Phong, nâng nâng cằm, ý bảo hắn xem hướng ở cổng trường học, một bên gợi lên khóe môi “Xem, boss hung thủ xuất hiện.”

Người đến ăn mặc một bộ sơmi trắng, quần tây màu đen, thân hình cao lớn đĩnh đạt. Trên tay cầm một quyển sách, thoạt nhìn cực kỳ lịch sự văn nhã.

Nhưng cố tình, cặp mắt kia ngậm một tia như có như không ý cười, hơn nữa hai nút áo mở toạc ra, thực dễ dàng làm người liên tưởng đến cụm từ, nói thế nào nhỉ, à thì là … văn nhã bại hoại.